Andrei Dmitrievich Dementiev

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Andrei Dmitrievich Dementiev
Андрей Дмитриевич Дементьев
Thông tin cá nhân
Sinh
Ngày sinh
16 tháng 7, 1928
Nơi sinh
Tver
Mất
Ngày mất
26 tháng 6, 2018
Nơi mất
Moskva
Nguyên nhân
ung thư tuyến tiền liệt
An nghỉNghĩa trang Kuntsevo
Giới tínhnam
Quốc tịchLiên Xô, Nga
Đảng pháiĐảng Cộng sản Liên Xô
Nghề nghiệpnhà thơ, nhà báo, người viết lời bài hát, người dẫn chương trình truyền hình, nhân vật phát thanh
Sự nghiệp nghệ thuật
Năm hoạt động1948 – 2018
Đào tạoViện văn học Maxim Gorky
Trào lưuhiện thực xã hội chủ nghĩa
Thể loạiverse, bài hát, truyện ngắn, bài thơ
Thành viên củaHiệp hội Nhà văn Liên Xô
Giải thưởngGiải thưởng Nhà nước Liên Xô, Huân chương Lenin, Huân chương Danh dự, Huân chương Cách mạng Tháng Mười, Huân chương Vinh dự, Huân chương “Vì Tổ quốc” hạng 3, Huân chương “Vì Tổ quốc” hạng 4, Huân chương Cờ đỏ Lao động, Giải Lenin Komsomol
Website

Andrei Dmitrievich Dementiev (tiếng Nga: Андрей Дмитриевич Дементьев; 16 tháng 7 năm 1928 – 26 tháng 6 năm 2018[1]) là nhà thơ, nhà báo Nga.

Tiểu sử[sửa | sửa mã nguồn]

Andrei Dementiev sinh ở Tver. Tốt nghiệp phổ thông năm 1946. Bắt đầu hoạt động văn học từ năm 1948, in thơ ở các báo và tạp chí. Năm 1948 – 1949 học năm thứ nhất ở Đại học Kalinin. Những năm 1948 – 1952 học ở trường viết văn Maxim Gorky.

Andrei Dementiev là cộng tác viên của báo Sự thật Kalinin (những năm 1953 – 1955), trưởng ban đời sống thanh niên của báo Smena (những năm 1955 – 1958). Từ năm 1967 ông sống ở Moskva, biên tập thơ của nhà xuất bản Đội cận vệ trẻ. Biên tập của tạp chí Tuổi trẻ (những năm 1981 – 1992). Những năm 1990 được cử làm đại diện của Đài truyền hình ORT (kênh 1 truyền hình Nga) ở Israel. Năm 2000 bị miễn nhiệm vì những bài thơ đăng ở báo Thanh niên Moskva phê phán những nhà lãnh đạo Nga sau thời cải tổ.

Andrei Dementiev là một trong những nhà thơ nổi tiếng nhất của Nga nửa cuối thế kỷ XX. Ông được tặng giải thưởng của Đoàn thanh niên Komsomol năm 1981, và Giải thưởng Nhà nước Liên Xô năm 1985.

Tác phẩm[sửa | sửa mã nguồn]

  • Лирические стихи. Калинин. 1955
  • Родное: Стихи. Калинин. 1958
  • Дорога в завтра: поэма о Валентине Гагановой. Калинин. 1960
  • Глазами любви: стихи. Калинин. 1962
  • Про девочку Марину и про смешную птицу: Стихи. Калинин. 1963
  • Солнце в доме: Стихи. М. 1964
  • Наедине с совестью: Стихи. М. 1965
  • Штрихи большой жизни: М. И. Калинин в родных местах. М. 1965
  • Август из Ревеля: рассказы о М. И. Калинине. М. 1970
  • Избранная лирика: Стихи. М. 1970
  • Боль и радость: Стихи и поэма. М. 1973
  • Первый ученик: рассказ о М. И. Калинине. М. 1973
  • Рядом ты и любовь. М. 1976
  • Азарт. М. 1983.
  • Стихотворения. М. 1988.
  • Снег в Иерусалиме. М. 1995.
  • У судьбы моей на краю. М. 2002.
  • Я живу открыто. М. 2003.
  • Виражи времени. М. 2004.
  • Избранное. М. 2004.
  • Нет женщин нелюбимых. М. 2006.
  • Новые стихи. М. 2006.

Một vài bài thơ[sửa | sửa mã nguồn]

Đừng bao giờ tiếc thương một điều gì
 
Đừng bao giờ tiếc thương một điều gì
Điều xảy ra, thay đổi là không thể
Vò nỗi buồn như bức thư ngày cũ
Quá khứ này bạn đừng tiếc thương chi.
 
Điều đã xảy ra đừng bao giờ tiếc thương
Hoặc cả với điều không bao giờ còn xảy
Chỉ mong sao cõi lòng đừng tê tái
Hy vọng như chim bay lượn trong hồn.
 
Với số phận mình cũng đừng tiếc thương
Ngay cả khi đầy mỉa mai, chua chát…
Mặc ai lên cao, mặc ai xuống thấp
Đừng tiếc thương, mặc thiên hạ vui buồn.
 
Đừng bao giờ thương tiếc một điều gì
Dù bắt đầu muộn hay ra đi quá sớm
Dù ai đó chơi đàn rất ấn tượng
Nhưng bài ca từ hồn bạn lấy về.
 
Đừng bao giờ thương tiếc một điều gì
Không ngày đã mất, không tình đã chết
Mặc cho ai đó chơi đàn rất tuyệt
Nhưng tuyệt vời hơn là bạn biết nghe!
 
Khi tình ra đi
 
Khi tình ra đi, không về nữa
Em hãy chia tay vui vẻ với tình.
Vì, em tự do với quá khứ
Nhưng không với ký ức của mình.
 
Anh xin em
Hãy là người cao thượng
Bỏ qua những dối lừa, láu lỉnh.
Khi tình ra đi không về
Hãy đàng hoàng tiễn biệt tình đi.
 
Em hãy xứng với hạnh phúc ngày cũ
Thừa nhận những giận hờn.
Ta phải trả nợ cho quá khứ
Trong hiện tại của em và anh.
 
Em hãy xứng với tình yêu của mình
Dù tình đi, tình đến
Vì, cho hạnh phúc của mình
Cả hai ta đều đang đứng
Bên sự khổ đau
Mà cái giá khác nhau.
 
Bài ballad về tình yêu
 
– Em không thể nào sống thiếu anh
Từ ngày đầu tiên em đã hiểu…
Giống như con ngựa phi nước kiệu
Vừa từ dưới vực thoát lên.
– Và em không thể thiếu anh
Em đợi chờ bao nhiêu. Mỏi mệt.
Giống như giữa trời trắng tuyết
Lòng em bỗng gặp cơn giông.
 
Gặp rồi tách, những con đường
Nhưng chàng gọi cho nàng khắp mọi chốn
Chàng lặng lẽ nói: "Em đừng buồn…"
Và nàng nghe ra: "Anh sẽ đến…"
 
Một lần con ngựa phi nhanh
Chàng ngã xuống từ con ngựa ấy…
– Em không thể nào sống thiếu anh
Nàng thì thầm với chàng trong bóng tối.
 
Chàng mê sảng… nhưng sức mạnh của tình
Lại trả chàng về cuộc sống
Và cái chết khuyên rằng: "Cứ sống!"
Tất cả bắt đầu như buổi đầu tiên.
 
– Em không thể nào sống thiếu anh…
Chàng mỉm cười có phần mệt mỏi
– Thế em có nhớ ngày tuyết ấy
Lòng em từng gặp cơn giông?
 
Những bông tuyết bám vào thái dương
Và những giọt sương trên khóe mắt…
Em không thể nào thiếu anh được
Nghĩa là, điều xảy ra, chưa từng.
 
Xin cám ơn, vì em có trên đời
 
Xin cám ơn, vì em có trên đời
Vì giọng nói của mùa xuân tươi mát
Như một tin vui tốt đẹp đến đây
Trong những phút giây giận hờn, ngờ vực.
 
Xin cám ơn, vì ánh mắt chân thành
Vì cái điều mà anh luôn khao khát
Trong lòng anh còn đau nỗi đau em
Trong lòng anh sức lực em tích góp.
 
Xin cám ơn, vì em có trên đời
Xuyên qua mọi dòng thơ và khoảng cách
Và những dòng điện nào đang lẩn quất
Bỗng nhắc cho anh nhớ – em ở đây.
 
Em ở đây, trên đời, khắp mọi ngả
Anh nghe ra giọng nói và tiếng cười.
Anh bước vào tình, như điều kỳ lạ
Và anh vui trước tất cả mọi người.
-----------#-------------
Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng.

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ “Умер поэт Андрей Дементьев”. Interfax (bằng tiếng Nga). ngày 26 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 26 tháng 6 năm 2018.

Liên kết ngoài[sửa | sửa mã nguồn]

Cảnh báo: Từ khóa xếp mặc định “Dementiev, Andrei Dmitrievich” ghi đè từ khóa trước, “Andrei Dementiev”.