Phạm Ngọc Uẩn

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Phạm Ngọc Uẩn (? - ?) là một công thần nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam.

Tiểu sử[sửa | sửa mã nguồn]

Ông là người huyện Bình Dương, thuộc Gia Định xưa; nay là Thành phố Hồ Chí Minh.

Là một trong số học trò giỏi [1] của nhà giáo Võ Trường Toản, ông đã từng theo phò chúa Nguyễn Phúc Ánh khi còn đánh nhau với nhà Tây Sơn [2].

Tháng 5 (âm lịch) năm Mậu Tý (1802), chúa Nguyễn lên ngôi ở Huế, lấy niên hiệu là Gia Long. Sau đó, ông được điều động vào làm ở Viện Hàn lâm, rồi lần lượt trải đến chức Tả Tham tri bộ Hình và Cai bộ trấn Vĩnh Thanh (Vĩnh LongAn Giang sau này).

Đến khi Phạm Ngọc Uẩn mất (không rõ năm), được nhà vua truy tặng chức Tham chính, được liệt thờ trong miếu Trung Hưng công thần[3].

Chú thích[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ Theo văn bia do Phan Thanh Giản soạn đề ở mộ nhà giáo Võ Trường Toản.
  2. ^ Nhờ vậy, mà ông được liệt thờ trong miếu Trung Hưng công thần.
  3. ^ Huỳnh Minh, Gia Định xưa, Nhà xuất bản Văn hóa-Thông tin tái bản năm 2006, tr. 163.