Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Arsenal F.C. mùa giải 2003-04”

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 31: Dòng 31:
}}
}}


[[Tập tin:Arsenal winner Premier League 2003-04|160px|thumb|left|[[Arsenal]] là đội bóng vô địch [[Premier League]] mùa 2003-04]]
Mùa giải 2003-2004 là mùa giải thứ 106 trong lịch sử câu lạc bộ Arsenal. Nó bắt đầu vào ngày 1 tháng 7 năm 2003 và kết thúc vào ngày 30 tháng 6 năm 2004, bao gồm cả các trận đấu từ tháng 5 đến tháng 8. Mùa giải năm trước Pháo Thủ chỉ đạt được danh hiệu FA Cup và đứng vị trí á quân tại Premier League, để chức vô địch năm đó rơi vào tay Manchester United. Câu lạc bộ kết thúc chiến dịch Champions League mà không có một thất bại nào - kỷ lục 26 trận thắng và 12 trận hòa. Nửa đầu mùa giải năm sau, Arsenal rơi vào tình thế ''"ngàn cân treo sợi tóc"'', loại ở bán kết hai giải đấu là FA Cup bởi M.U và League Cup bởi Middlesbrough, cũng như bị Chelsea loại ở tứ kết Champions League.
Mùa giải 2003-2004 là mùa giải thứ 106 trong lịch sử câu lạc bộ Arsenal. Nó bắt đầu vào ngày 1 tháng 7 năm 2003 và kết thúc vào ngày 30 tháng 6 năm 2004, bao gồm cả các trận đấu từ tháng 5 đến tháng 8. Mùa giải năm trước Pháo Thủ chỉ đạt được danh hiệu FA Cup và đứng vị trí á quân tại Premier League, để chức vô địch năm đó rơi vào tay Manchester United. Câu lạc bộ kết thúc chiến dịch Champions League mà không có một thất bại nào - kỷ lục 26 trận thắng và 12 trận hòa. Nửa đầu mùa giải năm sau, Arsenal rơi vào tình thế ''"ngàn cân treo sợi tóc"'', loại ở bán kết hai giải đấu là FA Cup bởi M.U và League Cup bởi Middlesbrough, cũng như bị Chelsea loại ở tứ kết Champions League.



Phiên bản lúc 23:08, ngày 27 tháng 9 năm 2015

Arsenal
Mùa giải 2003–04
Chủ tịch điều hànhPeter Hill-Wood
Huấn luyện viênArsène Wenger
Sân vận độngHighbury
FA Premier LeagueVô địch
FA CupBán kết
League CupBán kết
FA Community ShieldVề nhì
UEFA Champions LeagueTứ kết
Vua phá lướiGiải vô địch quốc gia:
Thierry Henry (30)

Cả mùa giải:
Thierry Henry (39)
Số khán giả sân nhà cao nhất38,184 vs Manchester United
(28 tháng 3 năm 2004)[1]
Số khán giả sân nhà thấp nhất27,451 vs Rotherham United
(28 tháng 10 năm 2003)[1]
Số khán giả sân nhà trung bình tại giải VĐQG38,078
Tập tin:Arsenal winner Premier League 2003-04
Arsenal là đội bóng vô địch Premier League mùa 2003-04

Mùa giải 2003-2004 là mùa giải thứ 106 trong lịch sử câu lạc bộ Arsenal. Nó bắt đầu vào ngày 1 tháng 7 năm 2003 và kết thúc vào ngày 30 tháng 6 năm 2004, bao gồm cả các trận đấu từ tháng 5 đến tháng 8. Mùa giải năm trước Pháo Thủ chỉ đạt được danh hiệu FA Cup và đứng vị trí á quân tại Premier League, để chức vô địch năm đó rơi vào tay Manchester United. Câu lạc bộ kết thúc chiến dịch Champions League mà không có một thất bại nào - kỷ lục 26 trận thắng và 12 trận hòa. Nửa đầu mùa giải năm sau, Arsenal rơi vào tình thế "ngàn cân treo sợi tóc", loại ở bán kết hai giải đấu là FA Cup bởi M.U và League Cup bởi Middlesbrough, cũng như bị Chelsea loại ở tứ kết Champions League.

Arsenal dường như hoạt động rất ít trong suốt kì chuyển nhượng mùa hè đầu mùa, do nhu cầu tài chính hạn chế của câu lạc bộ để xây dựng sân vận động mới. Bản hợp đồng mùa hè đầu tiên của đội bóng là thủ môn Jens Lehmann với mức phí 1.5 triệu bảng. Tiền đạo José Antonio Reyes sau đó đã được mua trong kì chuyển nhượng mùa đông. Arsenal đã giữ lại tất cả các trụ cột tốt nhất của mình, cũng như thành công trong việc gia hạn hợp đồng với tiền vệ phòng ngự Patrick Viera và tiền vệ tấn công Robert Pires. Arsenal được các đối thủ đánh giá là có sự chuẩn bị kĩ lưỡng nhất trước khi mùa giải khởi tranh, cùng với Manchester United và đại gia mới nổi Chelsea của tỷ phú người Nga Roman Abramovich.

Một khởi đầu suôn sẻ đã giúp Arsenal leo lên ngôi đầu bảng sau 4 trận đấu. Trận hòa quả cảm của Pháo Thủ trước Manchester United vào tháng 9 đã đánh dấu một kỷ niệm không lấy gì là đẹp đẽ: một vài cầu thủ của Arsenal đã bị phạt bởi Liên Đoàn Bóng Đá Anh (FA) sau cáo buộc dính líu tới cuộc ẩu đả xảy ra ở cuối trận đấu. Trong tháng 11, Arsenal đánh bại Dynamo Kyiv với tỉ số tối thiểu và ấn tượng hơn cả là nã năm bàn thắng vào lưới Inter ngay tại San Siro - hai trận đấu mở màn của họ ở Champions League. Vào đầu mùa giải, Pháo Thủ đã giành chiến thắng tới 9 trận liên tiếp để củng cố ngôi đầu bảng. Nhưng đến tháng 4, họ đều thất trận ở cả Champions League và FA Cup, nhưng cuối tháng đã trở thành nhà tân vô địch của Premier League sau trận hòa 2-2 với kình địch cùng thành phố Tottenham Hotspur.

Trong 34 cầu thủ khác nhau đại diện cho các câu lạc bộ ở Premier League có tới 15 chân sút xuất sắc. Tay săn bàn hàng đầu của Arsenal trong năm thứ 3 liên tiếp lại là Thierry Henry, người đã ghi 39 bàn thắng sau 51 lần ra sân. Cầu thủ người Pháp đã được trao giải "Cầu thủ xuất sắc nhất năm của PFA" bởi các đồng nghiệp và danh hiệu "Cầu thủ xuất sắc nhất năm của FWA" của các nhà báo thể thao. Mặc dù Arsenal không thành công trong việc thâu tóm các danh hiệu, sự thống trị của họ trong giải đấu năm đó là một thành tựu độc nhất vô nhị. Họ đã mua lại biệt danh "The Invicibles" , giống như thành tích bất bại của Preston North End từng làm được trong lịch sử bóng đá Anh. Arsenal đã được trao một bản sao của chiếc cúp vàng Premier League khi mùa giải kết thúc mà họ vẫn bất bại 49 trận - một kỷ lục vô tiền khoáng hậu. Trong năm 2012, đội hình của Arsenal 2003-2004 đã thắng giải "Đội hình tiêu biểu nhất" trong Lễ trao giải Premier League tròn 20 mùa.

Bối cảnh

Arsène Wenger, thuyền trưởng câu lạc bộ Arsenal

Arsenal chỉ giành được vị trí á quân ở Premier League mùa giải trước sau khi hụt hơi so với Manchester United trong mười tuần cuối cùng của mùa giải.[2] Tuy nhiên Pháo thủ vẫn giữ lại được chiếc Cúp FA với chiến thắng 1-0 trước Southampton.[3] Sau những thành tích như vậy ở mùa giải 2002-03, Arsène Wenger vẫn cho rằng đội bóng đã có thể có một mùa giải bất bại trên mọi đấu trường: "Không phải điều bất khả thi để làm được điều mà AC Milan đã từng làm được trước đây, nhưng tôi chẳng hiểu sao phát ngôn như vậy lại gây sốc cho mọi người. Bạn có từng nghĩ rằng liệu Manchester United, Liverpool hay Chelsea không mơ ước như vậy? Chắc chắn là họ có. Họ chỉ không dám nói ra điều đó vì nghĩ điều nó viển vông, nhưng thực sự chẳng có gì là viển vông cả bởi chúng ta biết rằng mọi thứ đều có thể xảy ra trong bóng đá".[4][5][6] Chỉ một tháng sau phát biểu của huấn luyện viên Wenger, Pháo thủ đã nhận thất bại trước Everton khi cầu thủ tuổi teen Wayne Rooney ghi bàn thắng quyết định trận đấu, qua đó chấm dứt chuỗi 30 trận bất bại của đội bóng.[7] Tháng 2 năm 2003, Arsenal giành được 5 điểm để xóa ngôi đầu bảng của M.U nhưng họ đã để mất hai cầu thủ trụ cột vì lí do chấn thương, trong khi đội trưởng Patrick Vieira không đạt được thể trạng tốt nhất. Sau trận hòa trong tháng 4 cùng với thất bại muối mặt trước Leeds United trên sân nhà gần như đã dập tắt mọi hi vọng vô địch của Arsenal.[2] Song ông Wenger đã bác bỏ những ý kiến của các phương tiện truyền thông rằng mùa giải của họ đã thất bại và nói:

Tham khảo

  1. ^ a b “Arsenal first team line up (2003–04)”. The Arsenal History. Truy cập ngày 19 tháng 3 năm 2013. Note: Information is in the section 2003–04. Attendances of friendlies not taken into account in average.
  2. ^ a b Fletcher, Paul (4 tháng 5 năm 2003). “Ten weeks that turned the title”. BBC Sport. BBC. Truy cập ngày 11 tháng 2 năm 2012.
  3. ^ Wilson, Paul (18 tháng 5 năm 2003). “Pires aim is true for muted Gunners”. The Observer. London. Truy cập ngày 23 tháng 6 năm 2012.
  4. ^ Trước khi mùa giải khởi tranh, Wenger còn một lần nữa tái khẳng định: "Sẽ chẳng có đội bóng nào vượt mặt được chúng tôi ở giải đấu cả. Sẽ chẳng ngạc nhiên cho tôi nếu đội bóng của tôi đạt được chiến tích bất bại
  5. ^ Clavan, Anthony (18 tháng 8 năm 2002). “We won't lose a game”. Sunday Mirror. London. tr. 80.
  6. ^ “Arsenal can go unbeaten all season, says Wenger”. CNNSI.com. Associated Press. 20 tháng 9 năm 2002. Truy cập ngày 18 tháng 7 năm 2010.
  7. ^ Fifield, Dominic (21 tháng 10 năm 2002). “Youngest goalscorer gets into the habit of wrecking records”. The Guardian. London. Truy cập ngày 16 tháng 6 năm 2012.