Dụ ngôn Hai người mắc nợ

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Dụ ngôn Hai người mắc nợ là một dụ ngôn của Chúa Giêsu xuất hiện trong Phúc âm Luca 7:36-50. Chúa Giêsu sử dụng câu chuyện về hai người mắc nợ này để giải thích cho người Pharisee lý do tại sao mà ngài cho phép một người phụ nữ tội lỗi chạm vào cơ thể mình, vì theo quan điểm Do Thái giáo, người ta không tiếp xúc, nói chuyện hay đụng chạm với người tội lỗi vì sợ bị ô uế. Mặc dù dụ ngôn này cũng đề cập đến hai người mắc nợ, nhưng đừng nhầm lẫn với dụ ngôn Tên mắc nợ không biết thương xót.

Tường thuật[sửa | sửa mã nguồn]

Một đồng quan trong dụ ngôn này là mang giá trị tiền lương của một ngày công. Theo truyền thống Giáo hội Công giáo Rôma, người phụ nữ tội lỗi trong dụ ngôn được cho là Maria Mađalêna, mặc dù giáo hội Chính Thống giáoTin Lành không đồng ý với quan điểm này.

Luận giải[sửa | sửa mã nguồn]

Không có ý trực tiếp tấn công, nhưng Chúa Giêsu đã giải nghĩa cho ông Simon và những người đồng bàn tiệc về dụ ngôn này nhằm thể hiện mối quan tâm của Thiên Chúa trước những người tội lỗi ăn năn hối cải. Thiên Chúa luôn tha thứ cho những ai lầm lỗi trở về với ngài. Nhưng tự bản thân người tội lỗi sẽ cảm nghiệm được tình yêu của Thiên Chúa dành cho họ qua câu kết luận dụ ngôn: "kẻ được tha nhiều thì yêu mến nhiều".

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]