Phu Tử

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Phu Tử (chữ Hán:紫孚) là tôn hiệu do các vị đế vương đời sau ban tặng, hoặc dân gian truy tôn những bậc thánh nhân tiền bối có nhiều công trạng với đất nước, tôn hiệu này phổ biến ở khu vực Á Đông thời phong kiến. Ngoài ra Phu Tử còn là tiếng học trò gọi thầy mình, hoặc có nghĩa là người đàn ông trưởng thành (夫子), lại có nghĩa nữa là tiếng vợ gọi chồng.

Danh sách[sửa | sửa mã nguồn]