Thanh công

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Thanh Công (chữ Hán: 聲公) là thụy hiệu của một số vị quân chủ và tướng lĩnh quan lại thời phong kiến.

Quân chủ[sửa | sửa mã nguồn]

Đại thần[sửa | sửa mã nguồn]

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]