Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Juana II của Navarra”

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 18: Dòng 18:
|death_place=Navarre
|death_place=Navarre
|place of burial=
|place of burial=
||nhiếp chính=[[Philip III của Navarre|Philip III]]|kiểu nhiếp chính=Đồng trị vì|cỡ hình=300|kiểu triều đại=Nhà}}'''Joan II của Navarre''' ([[Tiếng Pháp]]: ''Jeanne;'' 28 tháng 1 năm 1312<ref>Các ''Flores historiarum'' của Bernard Gui ghi lại sự ra đời " ''V Kal tháng hai'' " trong năm 1311 của "''Ludovicus rex... filiam Johannam'' ". Recueil des historiens des Gaules et de la France, tập. XXI, Guigniaut, Wailly (dirs.) Paris, 1855: ''E floribus mạnorum auctore Bernardo Guidonis'', p. 724.</ref> - 6 tháng 10 năm 1349) là nữ hoàng của [[Navarra|Navarre]] từ năm 1328 cho đến khi bà qua đời. Bà là đứa con duy nhất còn sống sót của vị vua quá cố [[Louis X của Pháp]], Vua Pháp và Navarre còn mẹ là [[Margaret xứ Burgundy, Vương hậu Pháp|Margaret xứ Burgundy]]. Quan hệ cha con của Joan bị nghi ngờ vì mẹ bà dính vào một số vụ bê bối, nhưng [[Louis X của Pháp|Louis X]] đã tuyên bố Joan là con gái hợp pháp của mình trước khi ông qua đời vào năm 1316. Tuy nhiên, các lãnh chúa Pháp đã phản đối nhận đinh của một nữ quân vương và bầu người em trai của Louis X, [[Philippe V của Pháp|Philip V]] lên làm vua Navarre thay vì Joan (vì dù gì xứ Navarre cũng cho phép người thừa kế là nữ giới, giống như bà nội Joan II, [[Joan I của Navarre|Joan I]]). Giới quý tộc người Navarre cũng lại tỏ lòng tôn kính Philip. Nhưng cũng vì thế mà em trai Philip, [[Charles IV của Pháp|Charles]] cũng lên làm vua Navarre khi Philip qua đời. Phải mãi đến khi cả hai người chú của Joan qua đời, Joan mới thực sự được lên ngôi. Bà ngoại của Joan, [[Agnes của Pháp]] là Nữ công tước xứ Burgundy, và chú, [[Odo IV của Burgundy]], đã cố gắng bảo đảm các hạt của [[Champagne-Ardenne|Champagne]] và [[Brienon-sur-Armançon|Brie]] (từng là nơi ông bà nội cũng như bố và 2 người chú của Joan trị vì) cho bà, nhưng quân đội hoàng gia Pháp đánh bại những người ủng hộ bà. Sau khi [[Philippe V của Pháp|Philip V]] kết hôn với con gái Odo và cấp cho ông hai hạt làm của hồi môn của mình, Odo đã từ bỏ yêu sách của Joan với Champagne và Brie để đổi lấy khoản bồi thường vào tháng 3 năm 1318. Joan kết hôn với [[Philip của Évreux]], cũng là thành viên của hoàng gia Pháp và cùng lên ngôi với Joan, thành '''[[Philip III của Navarre]]'''.
||nhiếp chính=[[Philip III của Navarre|Philip III]]|kiểu nhiếp chính=Đồng trị vì|cỡ hình=300|kiểu triều đại=Nhà}}'''Joan II của Navarre''' ([[Tiếng Pháp]]: ''Jeanne;'' 28 tháng 1 năm 1312<ref>Các ''Flores historiarum'' của Bernard Gui ghi lại sự ra đời " ''V Kal tháng hai'' " trong năm 1311 của "''Ludovicus rex... filiam Johannam'' ". Recueil des historiens des Gaules et de la France, tập. XXI, Guigniaut, Wailly (dirs.) Paris, 1855: ''E floribus mạnorum auctore Bernardo Guidonis'', p. 724.</ref> - 6 tháng 10 năm 1349) là nữ hoàng của [[Navarra|Navarre]] từ năm 1328 cho đến khi bà qua đời. Bà là đứa con duy nhất còn sống sót đến tuổi trưởng thành của vị vua quá cố [[Louis X của Pháp]], Vua Pháp và Navarre còn mẹ là [[Margaret xứ Burgundy, Vương hậu Pháp|Margaret xứ Burgundy]]. Quan hệ cha con của Joan bị nghi ngờ vì mẹ bà dính vào một số vụ bê bối, nhưng [[Louis X của Pháp|Louis X]] đã tuyên bố Joan là con gái hợp pháp của mình trước khi ông qua đời vào năm 1316. Tuy nhiên, các lãnh chúa Pháp đã phản đối nhận đinh của một nữ quân vương và bầu người em trai của Louis X, [[Philippe V của Pháp|Philip V]] lên làm vua Navarre thay vì Joan (vì dù gì xứ Navarre cũng cho phép người thừa kế là nữ giới, giống như bà nội Joan II, [[Joan I của Navarre|Joan I]]). Giới quý tộc người Navarre cũng lại tỏ lòng tôn kính Philip. Nhưng cũng vì thế mà em trai Philip, [[Charles IV của Pháp|Charles]] cũng lên làm vua Navarre khi Philip qua đời. Phải mãi đến khi cả hai người chú của Joan qua đời, Joan mới thực sự được lên ngôi. Bà ngoại của Joan, [[Agnes của Pháp]] là Nữ công tước xứ Burgundy, và chú, [[Odo IV của Burgundy]], đã cố gắng bảo đảm các hạt của [[Champagne-Ardenne|Champagne]] và [[Brienon-sur-Armançon|Brie]] (từng là nơi ông bà nội cũng như bố và 2 người chú của Joan trị vì) cho bà, nhưng quân đội hoàng gia Pháp đánh bại những người ủng hộ bà. Sau khi [[Philippe V của Pháp|Philip V]] kết hôn với con gái Odo và cấp cho ông hai hạt làm của hồi môn của mình, Odo đã từ bỏ yêu sách của Joan với Champagne và Brie để đổi lấy khoản bồi thường vào tháng 3 năm 1318. Joan kết hôn với [[Philip của Évreux]], cũng là thành viên của hoàng gia Pháp và cùng lên ngôi với Joan, thành '''[[Philip III của Navarre]]'''.


Philip V đã được em trai của mình, Charles IV, lên ngôi vua ở cả Pháp và Navarre và đăng quang vào năm 1322, nhưng hầu hết các lãnh chúa người Navarre đều từ chối lòng trung thành với ông. Sau khi Charles IV qua đời vào năm 1328, người Navarre đã trục xuất thống đốc Pháp và tuyên bố Joan là quốc vương chính nghĩa của Navarre. Ở Pháp, [[Philippe VI của Pháp|Philip của Valois]] lên ngôi vua. Ông đã ký kết một thỏa thuận với Joan và chồng cô, người đã từ bỏ yêu sách của Joan với Champagne và Brie để đổi lấy ba quận, trong khi Philip thừa nhận quyền của họ đối với Navarre. Joan và chồng đã cùng nhau đăng quang tại [[Nhà thờ lớn Pamplona]] vào ngày 5 tháng 3 năm 1329.
Philip V đã được em trai của mình, Charles IV, lên ngôi vua ở cả Pháp và Navarre và đăng quang vào năm 1322, nhưng hầu hết các lãnh chúa người Navarre đều từ chối lòng trung thành với ông. Sau khi Charles IV qua đời vào năm 1328, người Navarre đã trục xuất thống đốc Pháp và tuyên bố Joan là quốc vương chính nghĩa của Navarre. Ở Pháp, [[Philippe VI của Pháp|Philip của Valois]] lên ngôi vua. Ông đã ký kết một thỏa thuận với Joan và chồng cô, người đã từ bỏ yêu sách của Joan với Champagne và Brie để đổi lấy ba quận, trong khi Philip thừa nhận quyền của họ đối với Navarre. Joan và chồng đã cùng nhau đăng quang tại [[Nhà thờ lớn Pamplona]] vào ngày 5 tháng 3 năm 1329.

Phiên bản lúc 02:46, ngày 18 tháng 6 năm 2019

Joan II
Vua hoặc hoàng đế Nữ hoàng Navarre
Tượng bán thân của Jeanne II tại Louvre
Nữ hoàng Navarre
Tại vị1 tháng 4 năm 1328 – 6 tháng 10 1349
21 năm 5 tháng 6 ngày
Đăng quang5 tháng 3 năm 1329 (Pamplona)
Đồng trị vìPhilip III
Tiền nhiệmCharles I
Kế nhiệmCharles II
Thông tin chung
Sinh28 tháng 1 năm 1312
Mất6 tháng 10 năm 1349(1349-10-06) (37 tuổi)
Navarre
Phối ngẫuPhilip III của Navarre
Hậu duệMaria, Vương hậu Aragon
Blanche, vương hậu Pháp
Charles II, Vua của Navarre
Agnes, Nữ bá tước xứ Foix
Philip, bá tước xứ Longueville
Louis, Công tước Durazzo
NhàCapet
Thân phụLouis I, Vua của Navarre
Thân mẫuMargaret xứ Burgundy

Joan II của Navarre (Tiếng Pháp: Jeanne; 28 tháng 1 năm 1312[1] - 6 tháng 10 năm 1349) là nữ hoàng của Navarre từ năm 1328 cho đến khi bà qua đời. Bà là đứa con duy nhất còn sống sót đến tuổi trưởng thành của vị vua quá cố Louis X của Pháp, Vua Pháp và Navarre còn mẹ là Margaret xứ Burgundy. Quan hệ cha con của Joan bị nghi ngờ vì mẹ bà dính vào một số vụ bê bối, nhưng Louis X đã tuyên bố Joan là con gái hợp pháp của mình trước khi ông qua đời vào năm 1316. Tuy nhiên, các lãnh chúa Pháp đã phản đối nhận đinh của một nữ quân vương và bầu người em trai của Louis X, Philip V lên làm vua Navarre thay vì Joan (vì dù gì xứ Navarre cũng cho phép người thừa kế là nữ giới, giống như bà nội Joan II, Joan I). Giới quý tộc người Navarre cũng lại tỏ lòng tôn kính Philip. Nhưng cũng vì thế mà em trai Philip, Charles cũng lên làm vua Navarre khi Philip qua đời. Phải mãi đến khi cả hai người chú của Joan qua đời, Joan mới thực sự được lên ngôi. Bà ngoại của Joan, Agnes của Pháp là Nữ công tước xứ Burgundy, và chú, Odo IV của Burgundy, đã cố gắng bảo đảm các hạt của ChampagneBrie (từng là nơi ông bà nội cũng như bố và 2 người chú của Joan trị vì) cho bà, nhưng quân đội hoàng gia Pháp đánh bại những người ủng hộ bà. Sau khi Philip V kết hôn với con gái Odo và cấp cho ông hai hạt làm của hồi môn của mình, Odo đã từ bỏ yêu sách của Joan với Champagne và Brie để đổi lấy khoản bồi thường vào tháng 3 năm 1318. Joan kết hôn với Philip của Évreux, cũng là thành viên của hoàng gia Pháp và cùng lên ngôi với Joan, thành Philip III của Navarre.

Philip V đã được em trai của mình, Charles IV, lên ngôi vua ở cả Pháp và Navarre và đăng quang vào năm 1322, nhưng hầu hết các lãnh chúa người Navarre đều từ chối lòng trung thành với ông. Sau khi Charles IV qua đời vào năm 1328, người Navarre đã trục xuất thống đốc Pháp và tuyên bố Joan là quốc vương chính nghĩa của Navarre. Ở Pháp, Philip của Valois lên ngôi vua. Ông đã ký kết một thỏa thuận với Joan và chồng cô, người đã từ bỏ yêu sách của Joan với Champagne và Brie để đổi lấy ba quận, trong khi Philip thừa nhận quyền của họ đối với Navarre. Joan và chồng đã cùng nhau đăng quang tại Nhà thờ lớn Pamplona vào ngày 5 tháng 3 năm 1329.

Cặp vợ chồng hoàng gia hợp tác chặt chẽ trong triều đại chung của họ, nhưng Philip xứ Évreux đã có vai trò nhiều hơn. Tuy nhiên, họ chủ yếu sống trong những vùng gần Pháp mà thôi. Navarre sau đó được quản lý bởi các thống đốc trong thời gian vắng mặt của Joan và Philip.

Công chúa Pháp

Joan là con gái của Louis, Vua Navarre (Louis I), và người vợ thứ nhất của ông, Margaret xứ Burgundy.[2][3] Joan sinh năm 1312.[3] Cha Joan là con trai lớn nhất và là người thừa kế của Philip IV của Pháp cũng như hoàng hậu Pháp Joan I của Navarre.[4]

Mẹ của Joan, Margaret và chị dâu của Margaret, JoanBlanche xứ Burgundy, đã bị bắt cùng với hai hiệp sĩ, anh em Philip và Walter của Aunay, vào năm 1314.[5]  Sau khi bị tra tấn, một trong những anh em đã thú nhận rằng họ đã từng là người yêu của Margaret và Blanche trong ba năm[5].  Anh em nhà Aunay sớm bị xử tử, và Margaret và Blanche bị cầm tù.[5]  Trước đó không lâu, Margaret đã chết trong nhà tù của mình ở Château Gaillard.[5] Sau vụ bê bối, tính hợp pháp khi là một công chúa của Joan trở nên đáng ngờ, bởi vì mẹ bà bị buộc tội đã ngoại tình vào khoảng năm sinh của Joan.[6]

Cha của Joan, Louis X & I.
Mẹ của Joan, Margaret xứ Burgundy.

Philip IV qua đời vào ngày 26 tháng 11 năm 1314 và cha của Joan trở thành Louis X của Pháp, cũng như Louis I của Navarre.[7] Louis đã tuyên bố rằng Joan là con gái hợp pháp của ông trên giường bệnh,[6] khi ông đang hấp hối.[3] Ông mất vào ngày 5 tháng 6 năm 1316.  Người vợ thứ hai của ông, Clementia của Hungary, đang mang thai.  Theo thỏa thuận của các lãnh chúa mạnh nhất của Pháp, được hoàn thành vào ngày 16 tháng 7, nếu Clementia sinh con trai, con trai sẽ lên ngôi Vua Pháp, nhưng nếu sinh con gái, thì đứa con gái đó và Joan có thể chỉ thừa kế Vương quốc Navarre và các hạt Champage và Brie (ba vương quốc mà Louis X được thừa hưởng từ mẹ của ông, Joan I của Navarre)[8]. Nhưng cuối cùng, Clementia sinh ra một đứa con trai và được lên làm vua, nhưng chỉ 5 ngày tuổi đã qua đời, là John I của Pháp cũng như Navarre. Người ta cũng đồng ý rằng Joan sẽ được gửi đến người thân của mẹ bà ở Burgundy, nhưng cuộc hôn nhân của bà cũng không thể được quyết định nếu không có sự đồng ý của các thành viên hoàng tộc Pháp.[8]

Mồ côi cha và mẹ và cuộc hôn nhân

Gia đình của Joan II.

Clementia đã hạ sinh một đứa con trai, John the Posthumous (John hậu duệ), vào ngày 13 tháng 11 năm 1316, nhưng chẳng may John đã qua đời năm ngày sau đó[9] vì bệnh dịch. Chú của Joan, Odo IV, Công tước xứ Burgundy, người ở Paris, đã tham gia đàm phán với con trai thứ hai của Philip IV, Philip V, để bảo vệ lợi ích của Joan, nhưng Philip không đáp ứng yêu cầu của Odo[8]. Thay vào đó, ông đã bí mật sắp xếp cho lễ đăng quang của riêng mình, diễn ra tại Reims vào ngày 9 tháng 1 năm 1317[8][9]. Cùng năm 1317, một hội đồng của các lãnh chúa Pháp đã củng cố vị trí của Philip vào ngày 2 tháng 2, tuyên bố rằng một người phụ nữ không thể thừa kế vương miện Pháp[10]. Các quý tộc người Navarre đã phái một phái đoàn đến Paris để thề trung thành với Philip.[11] Philip cũng từ chối đưa ChampagneBrie cho Joan.[12]

Bà ngoại của Joan, Agnes của Pháp, Nữ công tước xứ Burgundy, đã gửi thư cho các lãnh chúa hàng đầu của Pháp, phản đối việc đăng quang của ông, nhưng Philip V đã lên ngôi mà không có sự phản đối nào cả[9][10]. Những lá thư cũng được viết cho các lãnh chúa của Champagne dưới tên của Joan, kêu gọi họ kiềm chế không tỏ lòng tôn kính với Philip và để bảo vệ quyền của Joan đối với Champagne[13]. Trong một bức thư khác, Odo IV lập luận rằng sự khinh miệt của Joan bởi Philip V đã đi ngược lại "quyền thiêng liêng của pháp luật, theo thông lệ, trong cách sử dụng được giữ trong các trường hợp tương tự ở các đế chế, vương quốc, những kẻ đáng sợ, trong các thời kỳ như vậy không có ký ức ngược lại "[13]. Tuy nhiên, chú của Philip V, Charles xứ Valois, đã đánh bại những người ủng hộ Joan.[9]

Chồng của Joan, Philip III của Navarre.

Philip và Odo đã ký kết một thỏa thuận vào ngày 27 tháng 3 năm 1318[9][13]. Philip đã cho con gái lớn của mình (cũng được đặt tên là Joan) kết hôn với Odo, công nhận họ là người thừa kế của các hạt Burgundy và Artois, trong khi Joan kết hôn với anh họ của bà, Philip của Évreux, với của hồi môn 15.000 livres tournois trong tiền thuê nhà và quyền thừa kế Champagne và Brie nếu Philip V băng hà mà không để lại con trai.[13] Một số người đàn ông cũng đồng ý rằng Joan sẽ từ bỏ yêu sách của mình với Pháp và Navarre khi mới 12 tuổi[14]. Không có bằng chứng cho thấy việc từ bỏ từng diễn ra.[15] Hôn lễ của Joan và Philip được tổ chức vào ngày 18 tháng 6 năm 1318[16]. Sau đó, Joan sống với bà của chồng cô, Marie xứ Brabant.[17] Mặc dù họ sống gần nhau, nhưng Philip và Joan không được nuôi dưỡng cùng nhau do chênh lệch tuổi tác[18]. Cuộc hôn nhân chỉ được hoàn thành từ năm 1324.[19]

Nhánh chính của nhà Capet bị tuyệt tự

Philip V qua đời mà không để lại một đứa con trai còn sống vào đầu năm 1322.[16] Em trai của ông, Charles, là con trai cuối cùng còn sống của Philip IV, đã kế vị Philip ở cả Pháp và Navarre[16]. Hầu hết người Navarre từ chối tỏ lòng tôn kính với Charles, và ông không xác nhận Fueros (hay quyền tự do) của Navarre.[20][21] Charles qua đời vào ngày 1 tháng 2 năm 1328, gây ra một cuộc khủng hoảng kế tiếp.[16][22] Kể từ khi góa phụ của Charles, Joan xứ Évreux, có thai, (mọi chuyện lại diễn ra giống như Clementia của Hungary, nhưng đứa con được sinh ra thì lại là một cô con gái, Blanche), các đồng nghiệp của Pháp và các lãnh chúa Pháp có ảnh hưởng khác đã tập hợp tại Paris để bầu một nhiếp chính.[22] Đa số các lãnh chúa Pháp kết luận rằng Philip của Valois có yêu sách mạnh nhất đối với văn phòng, bởi vì ông là người họ hàng gần nhất của vị vua quá cố[23]. Các đại diện của Estates of the realm ở Navarre, người tập hợp tại Puente La Reina vào ngày 13 tháng 3[24], đã thay thế thống đốc Pháp bằng hai lãnh chúa địa phương.[25]

Hoàng hậu Góa phụ của Charles đã hạ sinh một cô con gái, Blanche, vào ngày 1 tháng 4.[16][26] Sự ra đời của Blanche cho thấy rõ rằng dòng nam trực tiếp của triều đại Capetian hoàng gia Pháp đã bị tuyệt chủng với sự qua đời của Charles.[16] Joan và chồng có thể giành được ngai vàng Pháp, bởi vì cả hai đều là hậu duệ của các vị vua Pháp, nhưng có ít nhất năm người yêu sách khác, bao gồm Philip của Valois.[16] Đại diện của các nguyên đơn đã gặp nhau tại Saint-Germain-en-Laye để đạt được thỏa hiệp.[16] Đại hội đồng của Navarre đã thông qua một nghị quyết vào tháng 5, yêu cầu Joan đến thăm Navarre và kiểm soát chính phủ của mình, bởi vì vương miện thuộc về "quyền kế thừa" đối với cô.[24][25]

Philip của Valois lên ngôi vua của Pháp tại Reims vào ngày 29 tháng 5[26], thành Philippe VI. Ông không có yêu sách với Navarre, ChampagneBrie, vì Phiilip không phải là hậu duệ của Joan I của Navarre.[27] Để củng cố vị trí của mình ở Pháp, vào tháng 7 Philip đã thừa nhận quyền của Joan và chồng cô cai trị Navarre.[25][26] Ông cũng thuyết phục họ từ bỏ Champagne và Brie để đổi lấy các quận Longueville, MortainAngouleme, vì ông muốn bảo tồn Champagne và Brie chiến lược quan trọng cho vương miện Pháp.[26][28]

Gia nhập và đăng quang

Sau quyết định của đại hội đồng Navarre vào tháng 5 năm 1328, Joan được coi là quốc vương hợp pháp của Navarre.[24] Quyết định này chấm dứt liên minh cá nhân của Navarre và Pháp, được hình thành thông qua cuộc hôn nhân của Joan I của NavarrePhilip IV của Pháp.[12] Trong những tháng tiếp theo, Joan và chồng đã tiến hành các cuộc đàm phán kéo dài với Estates của vương quốc, đặc biệt là về vai trò của Philip xứ Évreux trong chính quyền của vương quốc[29]. Mặc dù người Navarre chỉ thừa nhận quyền cai trị của Joan, nhưng chồng cô cũng tuyên bố có thẩm quyền.[25] Trong thời gian hai vợ chồng vắng mặt, những cuộc cãi vã chống lại người Do Thái đã xảy ra ở những thị trấn tại Navarre.[30]

Phù hiệu của Joan II.

Joan và Philip của Évreux đã phái hai lãnh chúa Pháp, Henri IV de Sully và Philippe de Melun, đến Navarre để đại diện cho họ trong các cuộc đàm phán.[29] Người Navarre ban đầu miễn cưỡng xác nhận quyền chia sẻ quyền cai trị của nữ hoàng cho Philip.[31] Các đại biểu của đại hội đồng lần đầu tiên tuyên bố rằng Philip sẽ được phép tham gia chính quyền của Navarre trong một cuộc họp ở Roncesvalles vào tháng 11 năm 1328.[32] Tuy nhiên, họ cũng tuyên bố rằng tất cả các yếu tố truyền thống của lễ đăng quang (bao gồm cả độ cao của quốc vương mới trên khiên và ném tiền cho nhân dân) sẽ chỉ được thực hiện liên quan đến Joan.[32][33] Để nhấn mạnh tuyên bố của Philip về việc trị vì vương quốc của vợ mình, Henry de Sully đã nói đến Tông đồ Paul, người đã tuyên bố rằng "người đứng đầu phụ nữ là đàn ông" trong Thư tín đầu tiên của ông gửi cho Cô-rinh-tô[32]. Sully cũng nhấn mạnh rằng Joan đã chấp thuận và đồng ý củng cố vị trí của chồng.[32]

Joan và Philip đến Navarre vào đầu năm 1329.[34] Họ đã được trao vương miện trong Nhà thờ lớn Pamplona vào ngày 5 tháng 3.[32] Cả hai đều được nuôi dưỡng trên một tấm khiên và cả hai đã ném tiền trong buổi lễ.[34] Họ đã ký một lời thề đăng quang, thiết lập các đặc quyền hoàng gia của họ.[32] Hiến chương nhấn mạnh rằng Joan là "người thừa kế tự nhiên và thực sự" của Navarre, nhưng cũng tuyên bố rằng "tất cả vương quốc Navarre sẽ tuân theo người phối ngẫu của bà"[35]. Tuy nhiên, người Navarre cũng quy định rằng cả Joan và Philip đều phải từ bỏ vương miện ngay khi người thừa kế của họ đạt được hai mươi mốt tuổi, hoặc họ có nghĩa vụ phải nộp phạt 100.000 đồng xu livres.[36] Joan cũng bồi thường cho chồng vì những chi phí liên quan đến việc mua lại Navarre.[32]

Trị vì

Cải cách Vương quốc

Joan II và Philip III của Navarre hợp tác chặt chẽ trong triều đại chung của họ. [37] Trong số tám mươi lăm sắc lệnh hoàng gia được bảo tồn từ thời kỳ cai trị chung của họ, bốn mươi mốt tài liệu đã được ban hành trong cả hai tên. [38] Tuy nhiên, các nguồn cho thấy Philip đã tích cực hơn trong một số lĩnh vực của chính phủ, đặc biệt là luật pháp. Ông đã ký ba mươi tám nghị định một mình, mà không đề cập đến vợ mình. [39] Chỉ có sáu tài liệu được ban hành độc quyền dưới tên của Joan.

Sau khi đăng quang, cặp vợ chồng hoàng gia đã ra lệnh trừng phạt thủ phạm của các cuộc bạo loạn chống Do Thái và trả tiền bồi thường cho các nạn nhân. [40] Các pháo đài hoàng gia đã được sửa chữa và lâu đài mới được xây dựng tại Castelrenault dưới triều đại của họ. [37] Hệ thống tưới tiêu của những cánh đồng khô cằn quanh Tudela cũng được xây dựng với cặp vợ chồng hoàng gia hỗ trợ tài chính. [37] Họ cũng muốn duy trì mối quan hệ hòa bình với các quốc gia láng giềng. [41] Sau đó, họ đã mở các cuộc đàm phán về việc hứa hôn của con đầu lòng của họ con gái, Joan, Peter, người thừa kế của Aragon, đã có vào năm 1329. [42] Một hiệp ước hòa bình với Castille đã được ký kết tại Salamance 15 tháng 3 năm 1330. [43]

Joan II được miêu tả trong một cuốn sách.

Joan và Philip rời Navarre vào tháng 9 năm 1331. [44] [45] Nhà sử học Elena Woodacre ghi chú, "cặp đôi hoàng gia phải cân bằng nhu cầu của các lãnh thổ Pháp của họ bên cạnh sự thống trị của Navarre ", điều đó buộc họ phải phân chia thời gian giữa tất cả các lĩnh vực của họ. [45] Joan và Philip khó có thể quen với" Thị hiếu và phong tục của người Navarrese, và xa lạ với ngôn ngữ của họ ", theo nhà sử học Jose María Lacarra, mà họ thường vắng mặt ở vương quốc. [46] Trong thời gian của các vị vua ' vắng mặt, các thống đốc Pháp thay mặt Navarre thay mặt họ. [44]

Một cuộc tranh chấp biên giới về quyền sở hữu Tu viện Fitero đã phát triển thành một cuộc chiến với Castille vào năm 1335. [41] Peter IV của Aragon ủng hộ người Navarre và một hiệp ước hòa bình mới với Castille đã được ký vào ngày 28 tháng 2 năm 1336. [41] Joan và Philip trở lại Navarre vào tháng 4 năm 1336. [44] [45] Chuyến thăm thứ hai của họ kéo dài đến tháng 10 năm 1337. [44] [45] Philip hai lần trở lại vương quốc, nhưng Joan đã không đi cùng ông. [45]

Philip III qua đời vào tháng 9 năm 1343. [47] Cô sớm thay thế Philip xứ Melun, người đã quản lý Navarre trong tên của cặp vợ chồng hoàng gia, với William của Brahe. [48] Trước đó, cô cũng đã sa thải William xứ Brahe, thay thế anh ta bằng Jean de Conflans. [48] Những thay đổi này có thể phản ánh sự bất đồng với Philip về chính quyền của Navarre, theo cho nhà sử học Elena Woodacre. [48] Năm 1344, một bản sao của Fueros of Navarre đã được sắp xếp cho nữ hoàng tại địa phương Ngôn ngữ lãng mạn ( trong ydiomate Navarre ), cung cấp một cột dự phòng cho bản dịch của nó cho ydioma galicanum (một biến thể tiếng Pháp) cuối cùng đã để lại một để trống. [46] Tiếng Pháp có lẽ là ngôn ngữ tự nhiên được Joan sử dụng, thậm chí để giải quyết các vấn đề liên quan đến Navarre. [46] thành lập tu viện San Francisco tại Olite vào năm 1345. [37]

Qua đời

Tượng bán thân của Joan II tại Louvre.

Joan quyết định một lần nữa đến thăm Navarre, nhưng bà không bao giờ quay trở lại, rất có thể là vì khả năng xâm chiếm lãnh địa của gia đình bà ở Pháp trong Cuộc chiến trăm năm. [47]Bà và chồng đã ủng hộ Philip VI chống lại Edward III của Anh, người đã tuyên bố ngai vàng Pháp là con trai của cô ruột Joan, Isabella. [49] Tuy nhiên, đến năm 1346, Joan đã thất vọng vì thất bại của Philip VI với tư cách là nhà lãnh đạo quân sự. Vào tháng 11, cô mạnh dạn kết thúc một thỏa thuận ngừng bắn với bá tước Lancaster, cho phép quân đội của Edward đi qua quận Angoulême để đổi lấy sự bảo vệ vùng đất của cô. [49] Cô cũng hứa sẽ không xây dựng pháo đài mới hoặc cho phép quân đội của Philip sử dụng những cái hiện có. [49] Philip không thể hành động chống lại cô. [50]

Lăng mộ của Philip và Joan.

Joan qua đời vì Cái chết đen vào ngày 6 tháng 10 năm 1349. [37] Trong di chúc cuối cùng của mình, bà đã yêu cầu con trai mình tài trợ cho một nhà nguyện ở Santa Maria of Olite. [37] Cô đã được chôn cất trong Basilica of St Denis, mặc dù trái tim của Joan bị chôn vùi tại nhà thờ đã bị phá hủy của Couvent des JacobinsParis cùng với nhà thờ của chồng bà.[51][52]

Con cái

Chồng của Joan, Philip xứ Évreux, là một cháu trai của Philip III của Pháp.[53] Họ là những người đồng hành hiệu quả nhưng không có bằng chứng nào chứng minh sự gần gũi trong mối quan hệ cá nhân của họ, trái ngược với những cuộc hôn nhân được ghi chép đầy đủ của ông bà, cha và chú của Joan. Điều này chỉ ra rằng cuộc hôn nhân của họ được đánh dấu không phải bởi tình cảm đặc biệt hay khó khăn.[54]Tuy nhiên, họ rất hiếm khi xa nhau và có chín đứa con như Joan IPhilip I. [55]