Phương tễ

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Phương tễ (tiếng Trung: 方剂, nghĩa đen: phương thuốc) là một khái niệm trong y học cổ truyền phương Đông, như tại Trung QuốcViệt Nam.

Khái niệm[sửa | sửa mã nguồn]

Phương[sửa | sửa mã nguồn]

Tức là "Dĩ quy thành phương". Sau khi biện chứng tìm ra nguyên nhân gây bệnh và pháp điều trị theo y học cổ truyền, người ta sẽ chọn được dược vật, sau đó định lượng và căn cứ vào yêu cầu chữa bệnh, phòng bệnh mà phối ngũ hợp thành phương.

Tễ[sửa | sửa mã nguồn]

Là sự kết cấu khăng khít, gọn gàng.

Phối ngũ trong phương tễ[sửa | sửa mã nguồn]

Phối hợp nhiều vị thuốc thành một phương thuốc mà trong đó mỗi vị đều có vai trò riêng (Quân-Thần-Tá-Sứ).

Phức phương[sửa | sửa mã nguồn]

Là một bài thuốc có 2 hoặc nhiều bài thuốc phối hợp lại, thường dùng để chữa trị những chứng bệnh phức tạp.

Chú thích[sửa | sửa mã nguồn]

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]