Siêu tạo hạt

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Siêu tạo hạt.

Siêu tạo hạt là một mô hình đặc biệt của các ô đối lưu trên bề mặt của Mặt Trời, gọi là các siêu hạt. Nó được A. B. Hart phát hiện trong thập niên 1950,[1][2] bằng cách sử dụng các đo đạc vận tốc Doppler cho thấy các dòng chảy ngang trên quang cầu, với tốc độ dòng chảy khoảng 300 đến 400 m/s,[3] một phần mười con số này trong các hạt nhỏ hơn. Các nghiên cứu sau này (trong thập niên 1960) của Leighton, Noyes và Simon đã thiết lập kích thước điển hình khoảng 30.000 đến 35.000 kilômét (19.000 đến 22.000 mi) cho các siêu tạo hạt với vòng đời khoảng 24-48 giờ.[4][5][6]

Nguồn gốc[sửa | sửa mã nguồn]

Siêu tạo hạt từ lâu đã được diễn giải là một thang đo đối lưu cụ thể, nhưng nguồn gốc của nó không được biết chính xác. Mặc dù sự hiện diện của các hạt trong quang cầu Mặt Trời là một hiện tượng được nhiều tài liệu chứng minh, nhưng vẫn còn nhiều tranh cãi về bản chất thực sự hoặc thậm chí sự tồn tại của các mô hình tạo hạt bậc cao. Một số tác giả đề xuất sự tồn tại của ba quy mô tổ chức riêng biệt là: tạo hạt với đường kính điển hình là 150 đến 2.500 kilômét (93 đến 1.553 mi); trung tạo hạt với đường kính 5.000 đến 10.000 kilômét (3.100 đến 6.200 mi) và siêu tạo hạt với đường kính trên 20.000 kilômét (12.000 mi). Các hạt thường được coi là dấu hiệu của các ô đối lưu tạo thành cấu trúc có thứ bậc: các siêu hạt sẽ bị phân mảnh ở các lớp trên cùng của chúng thành các trung hạt nhỏ hơn, đến lượt mình các trung hạt bị phân tách thành các hạt nhỏ hơn trên bề mặt của chúng. Vật liệu Mặt Trời sẽ chảy xuống trong các "làn đường" tối màu chia tách các hạt với các đường phân chia giữa các siêu hạt là các nồng độ khí "lạnh" lớn nhất, tương tự như các con sông nối với các phụ lưu nhỏ hơn. Tuy nhiên, cần nhấn mạnh rằng bức tranh này có tính suy đoán cao và hoàn toàn có thể là sai lầm khi có thêm các khám phá trong tương lai. Các nghiên cứu gần đây cho thấy một số bằng chứng cho thấy trung tạo hạt là một đặc trưng ảo do các quy trình lấy trung bình gây ra.[3]

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ Hart A. B., 1954. Motions in the Sun at the photospheric level. IV. The equatorial rotation and possible velocity fields in the photosphere. Mon. Not. R. Astron. Soc. 114: 17–38. doi:10.1093/mnras/114.1.17
  2. ^ Hart A. B., 1956. Motions in the Sun at the photospheric level. VI. Large-scale motions in the equatorial region. Mon. Not. R. Astron. Soc. 116: 38–55. doi:10.1093/mnras/116.1.38
  3. ^ a b François Rincon & Michel Rieutord (2018). “The Sun's supergranulation”. Living Reviews in Solar Physics. 15 (6). doi:10.1007/s41116-018-0013-5.
  4. ^ Leighton R. B., Noyes R. W. & Simon G. W., 1962. Velocity Fields in the Solar Atmosphere. I. Preliminary Report. Astrophys. J. 135: 474–499, Bibcode1962ApJ...135..474L
  5. ^ Simon G. W. & Leighton R. B., 1964. Velocity Fields in the Solar Atmosphere. III. Large-Scale Motions, the Chromospheric Network, and Magnetic Fields. Astrophys. J. 140: 1120–1147. Bibcode1964ApJ...140.1120S
  6. ^ Freedman, Roger A.; Kaufmann III, William J. (2008). Universe. New York, Hoa Kỳ: W. H. Freeman and Company. tr. 762. ISBN 978-0-7167-8584-2.

Liên kết ngoài[sửa | sửa mã nguồn]