Bành Châu (địa danh cũ)

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Bành Châu (tiếng Trung: 彭州) là tên gọi các khu hành chính cũ có từ thời Đường tại Trung Quốc.

  • Năm Trinh Quán thứ 7 (năm 633) thành lập Bành Châu, trụ sở đặt tại huyện Hồng Xuyên (nay là phía đông huyện Mã Nhĩ Khang thuộc châu tự trị A Bá). Sau đó Bành Châu bị phế bỏ.
  • Năm Thùy Củng thứ 2 (năm 686) phân chia Ích Châu ra thành 4 huyện, lập ra Bành Châu với trụ sở đặt tại huyện Cửu Lũng (nay là thành phố cấp huyện Bành Châu). Địa hạt cai trị của Bành Châu khi đó tương đương với các thành phố cấp huyện Bành Châu, Đô Giang Yển ngày nay. Thời Tống, Bành Châu thuộc về Thành Đô phủ lộ. Tới năm Chí Nguyên thứ 13 thời Nguyên (năm 1276) phế bỏ huyện Cửu Lũng để nhập châu lại thành lập Thành Đô lộ. Tới năm Hồng Vũ thứ 10 thời Minh (năm 1377) giáng cấp thành huyện Bành.

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]