Bước tới nội dung

Chùa Hải Đức

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Chùa Hải Đức tọa lạc ở nhánh phía Tây trên đỉnh đồi Trại Thủy tại số 51 đường Hải Đức, phường Phương Sơn, thành phố Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa. Chùa được xây dựng cách đây trên 120 năm và là một trong bốn ngôi chùa quan trọng trong cụm đồi Trại Thủy cùng với các chùa Long Sơn, Bửu PhongLôi Am.[1]

Lịch sử

[sửa | sửa mã nguồn]

Chùa được thiền sư Viên Giác dựng năm 1883, ban đầu chỉ là một thảo am, có tên là Duyên Sanh Tự. Đến năm 1891, chùa được mở rộng và đổi tên là Hải Đức Tự.[1]

Sau khi sư Viên Giác viên tịch, vào năm 1909, đệ tử của ngài là Hòa thượng Ngộ Tánh Phước Huệ từ chùa Hải Đức – Huế vào kế thế trụ trì đã quyết định đại trùng tu tổ đình. Kể từ đó, tổ đình Hải Đức – Nha Trang trở thành một đại tòng lâm có quy củ, quy tụ hằng trăm tăng tín đồ từ khắp nơi đến tu học và được chính phủ Nam triều sắc ban biển hiệu "Sắc Tứ Hải Đức Tự".[2]

Năm 1938, Hòa thượng giao nhiệm vụ trụ trì cho sư Bích Không. Thượng tọa Bích Không nhận thấy bấy giờ Nha Trang đã phát triển thành một đô thị sầm uất, cảnh huyên náo chốn thị thành không còn phù hợp với sự sinh hoạt của thiền môn nên đã dời chùa lên đồi Trại Thủy trong giai đoạn từ năm 1943 đến năm 1945, cất chùa theo kiến trúc Á Đông. Năm 1956, chùa được hiến để trở thành cơ sở chính của Viện Phật học Trung Phần do Hòa thượng Thích Giác Nhiên làm Viện chủ, Hòa thượng Thích Trí Thủ làm giám viện.[1]

Chú thích

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ a b c “Bản sao đã lưu trữ”. Bản gốc lưu trữ ngày 8 tháng 9 năm 2012. Truy cập ngày 10 tháng 9 năm 2012.
  2. ^ http://khuongviettu.com/site/index.php?option=com_content&view=article&id=404:pht-hc-vin-trung-phn-hi-c-nha-trang-nhng-chng-ng-phat-trin&catid=71:min-trung[liên kết hỏng]