Nguyễn Thế Khanh

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Nguyễn Thế Khanh
Phương Lộc hầu
Thông tin cá nhân
Sinh
Ngày sinh
1601
Nơi sinh
Thanh Hóa
Mất1670
Giới tínhnam
Học vấnTiến sĩ Nho học
Tước hiệuPhương Lộc hầu
Nghề nghiệpchính khách
Quốc tịchnhà Lê trung hưng

Nguyễn Thế Khanh (1601-1670) là danh sĩ và đại thần thời Lê trung hưng. Ông đỗ thám hoa năm 1637 đời vua Lê Thần Tông.

Thân thế và sự nghiệp[sửa | sửa mã nguồn]

Nguyễn Thế Khanh người xã Phù Lưu, huyện Đông Sơn (nay thuộc xã Quảng Thắng, Thanh Hóa).

Tháng 10 (âm lịch) năm Đinh Sửu niên hiệu Dương Hòa năm thứ 3 (1637), ông thi hội đỗ tiến sĩ. Vào thi đình, vua Lê Thần Tông ra đề, lấy Nguyễn Xuân Chính, Nguyễn Nghi, Nguyễn Thế Khanh đỗ tam khôi.[1] Ba người: trạng nguyên Nguyễn Xuân Chính 50 tuổi, bảng nhãn Nguyễn Nghi 60 tuổi, thám hoa Nguyễn Thế Khanh 37 tuổi, được xem là khoa thi có tam khôi cao tuổi nhất trong lịch sử khoa bảng Việt Nam.

Nguyễn Thế Khanh làm quan chức Hữu Thị lang bộ Lễ, tước Phương Lộc hầu. Sau khi mất, ông được tặng chức Thượng thư, tước Quận công.[2]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ Đại Việt Sử Ký Toàn Thư, Bản Kỷ, quyển 21.
  2. ^ “Viện nghiên cứu Hán nôm”. Truy cập 20 tháng 2 năm 2021.