Phối hợp trở kháng

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Schematic diagram of source and load impedance circuit
Mạch trở kháng nguồntải

Trong kỹ thuật điện tử, phối hợp trở kháng là một phương pháp thiết kế mạch nhằm điều chỉnh trở kháng đầu vào hoặc trở kháng đầu ra của thiết bị điện tử thành giá trị mà ta mong muốn. Thông thường thì giá trị mong muốn được lựa chọn sao cho công suất truyền tải tối đa hoặc sự phản xạ tín hiệu tối thiểu. Ví dụ, phối hợp trở kháng thường được sử dụng để cải thiện việc truyền công suất từ ​​máy phát vô tuyến qua đường truyền đến ăng-ten. Tín hiệu sẽ không bị phản xạ nếu đường truyền kết thúc bằng trở kháng phù hợp.

Các phương thức phối hợp trở kháng bao gồm biến áp, mạch có thể điều chỉnh gồm điện trở, điện dungđiện cảm tập trung, hoặc các đường truyền điện có tỉ lệ thích hợp.

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

  • Floyd, Thomas (1997), Principles of Electric Circuits (ấn bản 5), Prentice Hall, ISBN 0-13-232224-2
  • Hayt, William (1989), Engineering Electromagnetics (ấn bản 5), McGraw-Hill, ISBN 0-07-027406-1
  • Karakash, John J. (1950), Transmission Lines and Filter Networks (ấn bản 1), Macmillan
  • Kraus, John D. (1984), Electromagnetics (ấn bản 3), McGraw-Hill, ISBN 0-07-035423-5
  • Sadiku, Matthew N. O. (1989), Elements of Electromagnetics (ấn bản 1), Saunders College Publishing, ISBN 0030134846
  • Stutzman, Warren L.; Thiele, Gary (2012), Antenna Theory and Design, John Wiley & Sons, ISBN 978-0470576649
  • Young, E. C. (1988), “maximum power theorem”, The Penguin Dictionary of Electronics, Penguin, ISBN 0-14-051187-3

Liên kết ngoài[sửa | sửa mã nguồn]