Thành viên:P. ĐĂNG/nháp

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

George Washington và chế độ nô lệ[sửa | sửa mã nguồn]

George Washington với William Lee, nô lệ cá nhân của ông. Họa phẩm bởi John Trumbull, 1780

George Washington và lịch sử của chế độ nô lệ đã phản ánh sự thay đổi trong thái độ của ông đối với chế độ nô lệ tại Hoa Kỳ. Với tư cách là một trong những người sáng lập nước Mỹ hàng đầu và là một chủ nô lệ theo dòng dõi kế thừa từ gia đình, Washington ngày càng khó chịu với chế độ này. Nô lệ đã tồn tại từ lâu ở Virginia, nơi ông sống, và cũng đã tồn tại từ lâu ở các thuộc địa Mỹ khác và trong lịch sử thế giới. Về cuối đời, di chúc của Washington là bao gồm những yêu cầu của ông trong việc trả tự do ngay lập tức cho những người nô lệ do ông sở hữu, cũng như yêu cầu các nô lệ còn lại phục vụ vợ ông phải được trả tự do sớm nhất sau khi bà qua đời, vì vậy chỉ một năm sau khi Washington mất những người nô lệ này cuối cùng đã được giải phóng.

Nô lệ da đen từ lâu đã được thắt chặt và gắn bó sâu sắc với cấu trúc kinh tế và xã hội của thuộc địa Virginia nơi Washington lớn lên. Là một chủ nô lệ thế hệ thứ ba, sau cái chết của cha ông vào năm 1743, Washington khi đó 11 tuổi thừa kế mười người nô lệ đầu tiên. Trong đời sống trưởng thành, việc sở hữu nô lệ cá nhân của ông tăng lên thông qua việc thừa kế, mua bán và sự gia tăng tự nhiên của những đứa trẻ sinh ra trong một gia đình nô lệ. Năm 1759, ông kiểm soát các nô lệ thuộc di sản Custis khi kết hôn với Martha Dandridge Custis. Thái độ ban đầu của Washington đối với những người nô lệ xuất phát quan điểm chủ yếu từ các chủ trang trại Virginia vào thời điểm đó vốn thịnh thành, ban đầu Washington không xem xét về mặt đạo đức đối với chế độ này. Năm 1774, dựa trên cơ sở đạo đức, ông công khai chỉ trích việc buôn bán nô lệ trong Nghị quyết Fairfax. Khi chiến tranh kết thúc, ông bày tỏ sự ủng hộ cho việc bãi bỏ chế độ nô lệ thông qua quá trình lập pháp từ từ, quan điểm này sau đó được ông chia sẻ rộng rãi nhưng không được áp dụng và lao động nô lệ vẫn bị phụ thuộc.

Washington có bộ quy tắc làm việc mạnh mẽ dựa trên cơ sở đạo đức và yêu cầu điều tương tự từ cả những công nhân thuê và những người nô lệ làm việc bắt buộc theo lệnh của ông. Ông cung cấp cho những người lao động của mình thực phẩm, quần áo và chỗ ở cơ bản tương đương với thực tiễn chung vào thời điểm đó, mặc dù không không đầy đủ và họ vẫn được chăm sóc y tế. Đổi lại, Washington đòi hỏi ở họ yêu cầu làm việc chăm chỉ từ bình minh đến hoàng hôn trong suốt sáu ngày làm việc mỗi tuần như theo tiêu chuẩn vào thời điểm đó. Khoảng ba phần tư số công nhân nô lệ của ông làm việc trên cánh đồng, trong khi phần còn lại làm việc tại khu chính như người hầu bàn và thợ thủ công. Họ bổ sung khẩu phần ăn của mình bằng cách săn bắn, bẫy và trồng rau trong thời gian rảnh rỗi, và mua thêm thức ăn, quần áo và đồ dùng gia đình từ việc bán sản phẩm săn được. Những công nhân này bắt đầu xây dựng một cộng đồng riêng dựa trên hôn nhân và gia đình, tuy nhiên, Washington thường chọn phân bố những người nô lệ làm việc vào các trang trại theo yêu cầu kinh doanh và không dựa trên yếu tố mối quan hệ, vì vậy nhiều người đàn ông làm cho ông đã bị phân riêng với vợ và con cái trong suốt tuần làm việc. Washington sử dụng cả phần thưởng và phạt để quản lý nô lệ, ông tỏ ra thất vọng khi những người làm việc của mình không đáp ứng được tiêu chuẩn khắt khe do ông đưa ra. Về sau, một tỷ lệ đáng kể nô lệ tại Điền trang Mount Vernon đã dùng các hành động như đánh cắp thực phẩm, quần áo, tự kiếm thu nhập bên ngoài, giả bệnh và trốn đi... như một cách chống lại việc nô dịch đã được áp đặt.

Năm 1775, Washington là chỉ huy trưởng Lục quân Lục địa, trên cương vị này ông đã không chấp nhận những người Mỹ gốc Phi, bao gồm cả người tự do hay nô lệ được tham gia vào hàng ngũ, về sau trước sự áp lực và yêu cầu số lượng quân đội của chiến tranh, Washington đã chấp nhận yêu cầu này. Năm 1778, ông từng bày tỏ thái độ ác cảm khi những nô lệ của mình bị bán cũng như chịu sự chia rẽ gia đình. Khi kết thúc chiến tranh, Washington nổ lực yêu cầu chính phủ Anh rằng với Hiệp định Paris vào 1783 buộc họ phải tôn trọng và trao trả cho Hoa Kỳ những người nô lệ đã bỏ trốn, nhưng yêu cầu này cuối cùng đã không thành công. Tuyên bố công khai của ông khi từ chức chỉ huy đề cập đến những thách thức đối mặt với liên bang mới, và không có đề cập rõ ràng đến chế độ nô lệ. Về mặt chính trị, Washington chưa từng công khai nhận định một cách chính thức về chế độ nô lệ, ông cho rằng các vấn đề gây chia rẽ chế độ nô lệ ở Mỹ sẽ đe dọa đến sự đoàn kết quốc gia, thay vào đó ông ký kết luật bảo vệ chế độ nô lệ cũng như các quy định về luật pháp hạn chế của chế độ này.