Thành viên:Yuan Dynasty

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Quy luật sống[sửa | sửa mã nguồn]

  1. Nếu như ta cố gắng giật ra, thì cánh tay ta sẽ chẳng còn. Nhưng ta chỉ càng cho tay ta vào miệng hổ thật sâu và dùng con dao này cắt họng của con hổ đó.
  2. Lịch sử không có chỗ đứng cho kẻ bị chi phối bởi trái tim. Tuy nhiên với tôi, một lý tưởng đẹp khiến người ta cúi đầu kính phục, nhưng một trái tim chân thành mới khiến con người ta phải thực sự quỳ gối.
  3. Người lãnh đạo vốn không được tạo ra bởi thiên đường, mà bởi con người. Người nào có thể giành lấy lòng người sẽ trở thành người đứng đầu của muôn dân và nhà lãnh đạo đích thực của thời đại.
  4. Để sức mạnh chính trị có giá trị thì điều đó đồng nghĩa với việc tạo ra sự sợ hãi và thần phục.
  5. Ban thưởng phải nhiều và rộng rãi nhưng trừng phạt cần mạnh tay. Đó mới là cách để cai trị con người.
  6. Nhưng dù sao cũng đừng cười tươi. Phảng phất một chút cười nhẹ là đủ rồi. Nó khiến ngươi trông cứng rắn hơn.
  7. Khi chúng ta còn có thể chiến đấu, thì hãy tiếp tục chiến đấu. Khi ta không thể chiến đấu, hãy phòng vệ. Nếu không thể phòng vệ, hãy rút lui. Nếu như ta không thể rút lui, thì hãy đầu hàng. Nếu như ta không thể đầu hàng…Nếu như ta không thể đầu hàng…Thì đó là ngày ta phải chết.
  8. Một mong muốn mỏng manh mà chỉ có con người mới có. Giấc mơ của con mới ngây thơ làm sao.
  9. Nếu như ông vua ấy lắng nghe, thì ông ta phải nghe hàng dài những sự than thở. Làm thế này, rồi làm thế nọ. Và ngươi nghĩ rằng nếu đáp ứng mọi nhu cầu của người dân, thì đó sẽ là kết thúc? Không, ông ta sẽ không bao giờ thấy điểm dừng. Chừng nào ông ta còn cai trị, thì ông cũng chẳng thể nào thỏa mãn nổi lòng tham của con người. Vậy mà…vẫn có những kẻ ngu ngốc nói rằng ta là một kẻ độc ác.

Hình ảnh[sửa | sửa mã nguồn]

[[ Hình:|nhỏ|800px|giữa|Đền Đươi xã Thống Nhất, huyện Gia Lộc, tỉnh Hải Dương, nơi thờ Hoàng Thái Hậu Nguyên Phi Ỷ Lan]]

Viễn cảnh của người làm chính trị[sửa | sửa mã nguồn]

Tôi vẫn nhớ có một câu chuyện về những người leo núi. Ở chân núi thì rất đông vui, khi leo lại hào hứng cố gắng cho bằng được, nhưng càng lên cao thì lại vắng dần, cho đến khi tới đỉnh lại chỉ còn một hai người, thở mệt không ra hơi, nên chẳng còn tiếng cười đùa ban đầu nữa. Người leo núi ấy lại tự hỏi có phải mình quyết tâm để rồi lúc xuống núi có thể tự hào hay chỉ muốn nói với những người muốn chinh phục đỉnh cao rằng ở trên này chẳng có gì hay, nên đừng tốn công vô ích? Câu chuyện ấy luôn khiến tôi nghĩ về viễn cảnh cô đơn của những người lãnh đạo