Cái quý nhất của con người ta là cuộc sống. Mà đời người thì chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa ân hận về những năm tháng đã sống hoài sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì những dĩ vãng ti tiện và đớn hèn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: Tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người. Và ta phải sống gấp lên mới được, vì bệnh tật vô lý hay một sự tình cờ bi đát nào đó có thể bỗng nhiên cắt đứt cuộc đời.
Cuộc đời tôi là một vở bi kịch, nhưng ẩn sâu trong nó là những câu chuyện hài kịch.
”
— Câu nói lúc trước của Baoothersks
“
Thừa nhận một ai đó, yêu một ai đó, ghét một ai đó, niềm vui khi ở bên một người, rồi sự phiền muộn khi ở cạnh một người khác, ôm một ai đó, nắm tay một ai đó, ngang qua đời một ai đó. Đấy chính là 'sống'. Tôi không hiểu thế nào là 'chỉ có một mình'. Một kẻ dù yêu người nhưng cũng ghét người, ở cạnh người thấy vui nhưng cũng ở cạnh người lại thấy buồn như tôi, thì mối liên hệ giữa tôi và người không thể nào xa lạ được. Tôi gọi như vậy là 'sống' đấy, vì có mọi người mà tôi biết mình có trái tim, vì họ chạm vào mà tôi biết mình có cơ thể. Tôi có hình hài, đang và vẫn sống được như này đều nhờ những thứ đó. Bởi thế, sống là một việc mang đầy ý nghĩa. Giống như việc cả tôi và bồ đang sống ở đây lúc này, đều tự do bản thân chọn lựa.