Thành viên:NguyenNgocHung2007
Nguyễn Ngọc Hưng | |
---|---|
Sinh | Nguyễn Ngọc Hưng 31 tháng 3, 2007 Thành phố Bắc Kạn, Việt Nam |
Quốc tịch | Việt Nam |
Dân tộc | Tày |
Trường lớp | Trường THPT Chuyên Bắc Kạn |
Nghề nghiệp | |
Quê quán | Bắc Giang, Việt Nam |
Chiều cao | 1,70 m (5 ft 7 in) |
Tiểu sử[sửa | sửa mã nguồn]
Nguyễn Ngọc Hưng (Sinh ngày 31 tháng 3 năm 2007), hiện nay đang sống cùng gia đình tại thành phố Bắc Kạn.
Anh được biết đến là một nhà thơ trẻ trong nền thơ ca Việt Nam, với những bài thơ mang sắc thái trữ tình buồn.
Thông tin liên hệ[sửa | sửa mã nguồn]
https://www.facebook.com/NguyenNgocHung.2k7
Sự nghiệp[sửa | sửa mã nguồn]
- Trưởng ban Tổ chức Câu lạc bộ Lịch Sử, Trường THPT Chuyên Bắc Kạn từ 12/2023 - 5/2024
- Phó Chủ nhiệm Câu lạc bộ Lịch Sử, Trường THPT Chuyên Bắc Kạn 5/2024 - nay
Tác phẩm[sửa | sửa mã nguồn]
- Bài thơ "Tiếng nói của gió trời"
Anh đang đi trên con đường đất đỏ
Lòng bỗng ngỏ về một mối tình tan
Tình xa xưa nhưng sao lòng vẫn nhớ
Nói lời gì khi ta đã lìa xa.
Cuộc tình này thôi đành trôi theo gió
Gửi vào mây những lời nói đầu tiên
Gió uốn lượn, thì thầm ta khẽ nhỏ
Mối tình này chấm dứt rồi ta ơi !
- Bài thơ "Tâm sự với mưa"
Ngồi bên hiên nhà ngắm hạt mưa rơi
Lách tách trên sân những giọt buồn
Lẳng lặng ngâm thơ giữa mây trời.
Biết là mưa rồi cũng sẽ tạnh
Biết rằng yêu rồi có lúc lìa xa
Thôi cũng đành vì cuộc tình dang dở
Nhớ một người, mà người đâu nhớ ta
Mỗi nỗi đau như một niềm tâm sự
Cô đơn chạnh lòng đành tâm sự với mưa.
- Bài thơ "Ngắm trăng một mình"
Tôi nhìn ngắm trăng đêm ngoài cửa sổ
Căn phòng trống le lói một bóng người
Ánh trăng rọi xoá nhoà đi bóng tối
Ngồi thẫn thờ nhớ về cuộc tình xưa.
Thời niên thiếu thuở đầu mới biết yêu
Tôi nhớ lại bao kỉ niệm về em
Người con gái làm tim tôi thao thức
Nhớ biết bao những đêm mình hò hẹn
Dưới ánh trăng em nói lời yêu tôi
Tôi cảm thấy thời gian như dừng lại
Ước ao được bên em mãi chẳng rời.
Nhưng giờ đây cô đơn sầu lẻ bóng
Vẫn một lòng tôi nhung nhớ về em
Tôi giờ đây đã già theo năm tháng
Còn cô gái vẫn mãi tuổi đôi mươi
Bao hẹn ước đôi ta đành khép lại
Chỉ còn anh khóc thầm dưới ánh trăng.
- Bài thơ "Mây buồn"
Gửi vào mây những lời nói ưu phiền
Mây đáp trả bằng một cơn mưa buồn
Có vẻ mây hiểu những gì ta nghĩ
Tiếng khóc trong lòng mây hoá thành cơn mưa.