Đặng Nguyên Giác

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Đặng Nguyên Giác
Tên
Giản thể 鄧元覚
Chức vụ Nguyên soái
Binh khí Thiền trượng
Xuất hiện Hồi 117

Đặng Nguyên Giác (Chữ Hán:鄧元覚) là một nhân vật hư cấu trong tác phẩm Thủy hử của Thi Nại Am, giữ chức nguyên soái dưới trướng Phương Lạp.

Thân thế[sửa | sửa mã nguồn]

Đặng Nguyên Giác quê ở Phúc Châu,Trung Quốc (Phúc Kiến ngày nay). Trong Hậu Thủy hử mô tả mình cao bảy thước, tay to, quen dùng thiền trượng nặng 50 cân, có sức khỏe lạ thường, vật nổi sư tử, bóp chết được hổ.

Tử trận[sửa | sửa mã nguồn]

Đặng Nguyên Giác thấy Thạch Bảo đầu như rút vào lộng không dám tiến đánh Tống Công Minh, chiếm Mục Châu, nên cùng Hạ Hầu Thành dẫn 5000 tinh binh xuống Ô Long vây lấy Tần Minh. Tần Minh dẫn quân chạy ra nhằm theo kế Hoa Vinh chọc tức Nguyên Giác, Giác thấy vậy tức giận vỗ ngựa đuổi theo. Hoa Vinh nấp ở trong bụi bắn tên ra, Giác bị tên trúng trán mà chết. Hạ Hầu Thành thấy vậy dẫn bại quân chạy tán loạn, quân Phương Lạp đại bại.

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]