Cảnh vương
Giao diện
Cảnh Vương (chữ Hán: 景王) là thụy hiệu hoặc tước hiệu của một số vị quân chủ, chư hầu, phiên vương, quận vương hay thân vương trong lịch sử chế độ phong kiến ở khu vực Á Đông.
Thụy hiệu
[sửa | sửa mã nguồn]- Thương Cảnh Vương
- Xuân Thu Chu Cảnh Vương
- Tây Hán Triệu Cảnh Vương
- Tây Hán Thành Dương Cảnh vương Lưu Chương
- Tào Ngụy Tấn Cảnh Vương (trước đó gọi là Trung Vũ Hầu, sau được truy tôn là Cảnh Đế)
- Tây Tấn Hà Gian Cảnh Vương Tư Mã Quốc Chấn
- Tây Tấn Nhiệm Thành Cảnh Vương
- Tiền Tống Trường Sa Cảnh Vương Lưu Đạo Liên (trước đó vào cuối thời Đông Tấn từng có các tước hiệu như: Tân Du Cảnh Nam, Tân Hưng Cảnh Hầu và Cánh Lăng Cảnh Công)
- Ngũ Hồ thập lục quốc Nam Lương Cảnh Vương
- Thành Hán Thành Đô Cảnh Vương (sau được truy tôn là Cảnh Đế)
- Ngũ Hồ thập lục quốc Tây Lương Cảnh Vương (truy tôn)
- Bắc Ngụy Tương Thành Cảnh Vương
- Bắc Ngụy Dương Bình Cảnh Vương Đỗ Báo (truy tặng)
- Bắc Tề Tương Thành Cảnh Vương (gọi tắt theo thụy hiệu dài là Cảnh Liệt Vương, trước vào thời Đông Ngụy gọi là Chương Vũ Cảnh Liệt công)
- Tùy triều Sái Cảnh Vương Dương Chỉnh (truy phong)
- Bột Hải Cảnh Vương (sau được truy tôn là Cảnh Đế)
- Nam Ngô Cảnh Vương (sau được truy tôn là Cảnh Đế, có thụy hiệu khác là Uy Vương)
- Cao Ly Hiến Cảnh Vương (truy tôn, gọi tắt theo thụy hiệu dài Hiến Cảnh Thánh Đức Hiếu Ý Đại Vương, nhiều khi lại gọi là Hiếu Ý Vương, có thụy hiệu khác là Hiếu Mục vương)
- Minh triều Tần Cảnh Vương
Tước hiệu
[sửa | sửa mã nguồn]- Cảnh Vương là phong hiệu của Đường Kính Tông khi chưa lên ngôi hoàng đế
- Cảnh Vương là phong hiệu của 李祕 đời Đường
- Cảnh Vương là phong hiệu của Triệu Tông Hán đời Tống
- Cảnh Vương là phong hiệu của Triệu Kỷ đời Tống
- Cảnh Vương là phong hiệu của 朱载圳 đời Minh