Bước tới nội dung

Margaret Wemyss, Bá tước thứ 3 xứ Wemyss

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Nữ Bá tước xứ Wemyss
Bá tước xứ Wemyss
Tại vịTháng 7 năm 1679 – 11 tháng 3 năm 1705
(25 năm)
Tiền nhiệmDavid Wemyss
Kế nhiệmDavid Wemyss
Bá tước phu nhân xứ Cromatie
Tại vị1 tháng 1 năm 1703 – 11 tháng 3 năm 1705
(2 năm, 69 ngày)
Tiền nhiệmBá tước phu nhân đầu tiên
Kế nhiệmElizabeth Gordon
Thông tin chung
Tên đầy đủ
Marggaret Wemyss
Các tước hiệu khác
  • Lãnh chúa Elcho
  • Lãnh chúa Methil
  • Lãnh chúa phu nhân Burntisland
  • Tử tước phu nhân xứ Tarbat
  • Tòng Nam tước phu nhân
Sinh(1659-01-01)1 tháng 1 năm 1659
Vương quốc Scotland
Mất11 tháng 3 năm 1705(1705-03-11) (46 tuổi)
Phối ngẫu
Hậu duệ
ChaDavid Wemyss, Bá tước thứ 2 xứ Wemyss
MẹMargaret Leslie

Margaret Wemyss, Bá tước thứ 3 xứ WemyssBá tước phu nhân xứ Cromarty (1 tháng 1 năm 1659 – 11 tháng 3 năm 1705) là một quý tộc người Scotland.

Thân thế[sửa | sửa mã nguồn]

Margaret Wemyss sinh ngày 1 tháng 1 năm 1659, là con gái út của David Wemyss, Bá tước thứ 2 xứ WemyssMargaret Leslie, con gái của John Leslie, Bá tước thứ 6 xứ Rothes và Anne Erskine.[1][2][3] Margaret là con út trong gia đình mười sáu người con; Margaret và chị gái cùng cha khác mẹ Jean Wemyss, Bá tước phu nhân xứ Sutherland (con gái bởi người vợ đầu là Anna Balfour), là những người duy nhất không mất khi còn trẻ và có con cái.[4] Thông qua người mẹ cùng tên, Margaret là em gái của hai nữ thừa kế giàu có là Mary Scott, Bá tước thứ 3 xứ BuccleuchAnna Scott, Công tước thứ 1 xứ Buccleuch.[2]

Nữ thừa kế đặc biệt[sửa | sửa mã nguồn]

Khi Margaret được 13 tuổi, David Wemyss, Bá tước thứ 2 xứ Wemyss gặp phải khó khăn về tài chính, đồng thời nam thừa kế mà ngài Bá tước luôn kỳ vọng là David Wemyss, Lãnh chúa Echo đã qua đời. Trước hoàn cảnh này, David nhận được lời đề nghị hỗ trợ tài chính từ một người họ hàng là Đại tướng Sir James Wemyss xứ Caskieberry, đổi lại con trai của Sỉ James Wemyss xứ Caskieberry là James Wemyss sẽ kết hôn với con gái út của Bá tước xứ Wemyss là Margaret và tước hiệu Bá tước xứ Wemyss phải được thừa kế bởi Margaret.[5]

Ngày 25 tháng 12 năm 1671, thỏa thuận hôn nhân được ký kết. Theo đó, một khi cuộc hôn nhân thành sự, Đại tướng James Wemyss xứ Caskieberry phải trả cho Bá tước David số tiền 200.000 đồng merk Scotland, và David sẽ phải cho Margaret và con trai của Đại tướng là James Wemyss làm người kế vị tước hiệu của mình, kế theo đó là nam duệ của cả hai, sau đó là các nữ duệ từ cuộc hôn nhân của hai người, sau đó là người thừa kế từ cuộc hôn nhân tiếp theo của Margaret hoặc James nếu một trong hai qua đời và cả hai không có con chung, sau đó là nam duệ của James Wemyss xứ Balfrag và Anna Aytoun. Ngoài ra nếu người thừa kế tước vị sau Margaret la nữ duệ thì chồng của nữ thừa kế phải đổi sang họ vợ và nếu như sau này David có con trai thì có thể chuộc lại tước hiệu và lãnh địa[6]

Cũng trong năm 1671, David Wemyss, Bá tước thứ 2 xứ Wemyss đã từ bỏ tước hiệu của mình về Vương quyền và nhận được một sắc lệnh ban tước mới, trong đó quy định rằng tước hiệu sẽ được kế thừa trước tiên bởi nam duệ hợp pháp của ngài Bá tước, nếu không có nam duệ thì tước hiệu sẽ được thừa kế bởi con gái út Margaret Wemyss rồi đến nam duệ hoặc nữ duệ của Margaret.[7] Năm 1673, một năm sau đám cưới của con gái, Bá tước lại từ bỏ tước hiệu của mình cho Vương quyền, nhận được sắc lệnh ban tước mới trong đó tước hiệu sẽ được kế thừa bởi con gái út Margaret Wemyss và nếu sau này Bá tước có con trai thì sẽ được chuộc lại tước hiệu, thể theo thỏa thuận hôn nhân trước đó.[7]

Hôn nhân và con cái[sửa | sửa mã nguồn]

Ngày 28 tháng 3 năm 1672 ở tuổi 13, Margaret kết hôn với em họ là James Weymss xứ Caskieberry[a] tại Nhà thờ Wemyss ở Wemyss.[8] Nhờ ảnh hưởng của chị gái cùng mẹ khác cha của Margaret là Anna Scott, Công tước thứ 1 xứ Buccleuch, James Wemyss được phong tước hiệu quý tộc trọn đời là Lãnh chúa Burntisland[b] vào ngày 18 tháng 4 năm 1672.[9][7] Sau khi kết hôn, hai vợ chồng sống tại Wemyss cùng với cha mẹ Margaret và có một đời sống hôn nhân hạnh phúc.[10] Trong cuộc hôn nhân đầu tiên, Margaret và James Weymss, Lãnh chúa Burntisland có năm người con, hai con trai và năm con gái:[11][9]

Sau khi Lãnh chúa Burntisland qua đời vào năm 1682, Margaret tái hôn với George Mackenzie, Tử tước thứ 1 xứ Tarbat (sau này được phong Bá tước xứ Cromartie vào ngày 1 tháng 1 năm 1703) vào ngày 11 tháng 4 năm 1700. Trong cuộc hôn nhân thứ hai, hai vợ chồng không có hậu duệ.[9][12][13] Trong cả hai cuộc hôn nhân, Margaret có đời sống rất hạnh phúc với chồng.[4]

Nữ Bá tước xứ Wemyss[sửa | sửa mã nguồn]

Kế thừa tước vị[sửa | sửa mã nguồn]

Tháng 7 năm 1679, Bá tước David qua đời và Margaret trở thành tân Bá tước xứ Wemyss. Một loạt các thủ tục sau đó được tiến hành để xin Quốc vương Charles II của Anh cho phép chồng của Margaret, Lãnh chúa Burntisland được hưởng địa vị ngang hàng với vợ. Thế nhưng, tiến trình này trở nên không còn cần thiết vì Lãnh chúa Burntisland qua đời vào tháng 12 năm 1682, khi Margaret được 23 tuổi, cùng khoảng thời gian Nữ Bá tước hạ sinh người con thứ năm. Nữ Bá tước là người thi hành di chúc của cả cha lẫn chồng quá cố.[14]

Margaret Leslie, mẹ của Nữ Bá tước, đã nhiều lần thực hiện chuyển giao nội thất và trang sức cho con gái cũng như thường xuyên chuyển một phần tiền từ thu nhập hằng năm của mình từ lãnh địa cho con gái. Khi Bà Bá tước quả phụ qua đời vào tháng 2 năm 1688, Nữ Bá tước là người thừa kế duy nhất và là người thi hành di chúc của mẹ.[15]

Xảy ra tranh chấp[sửa | sửa mã nguồn]

Dù được thừa kế tước vị, nhưng vì là con gái út nên quyền thừa kế của Margaret bị tranh chấp. Theo lẽ thông thường, nếu không có con trai thì tước vị của gia đình sẽ thuộc về con gái lớn thế nhưng "do hoàn cảnh đặc biệt" nên Margaret được ưu tiên hơn chị gái Jean trong việc kế thừa tước hiệu của cha. Năm 1681, Jean Wemyss đã đệ đơn lên Hội đồng Cơ mật Scotland nhưng bị buộc phải rời khỏi quốc gia vì quan điểm tôn giáo không phù hợp. Thế nhưng năm 1693, Jean tái kiến nghị lên Quốc hội Scotland. Sau cùng, Margaret chiếm ưu thế và chính thức được kế thừa tước vị của gia đình.[16] Sau này, năm 1704, hai chị em được ghi nhận có có mối quan hệ tốt đẹp và thậm chí hậu duệ của hai chị em sau này còn kết hôn với nhau.[17]

Qua đời[sửa | sửa mã nguồn]

Margaret qua đời vào ngày 11 tháng 3 năm 1705 và tước vị của Margaret được thừa kế bởi con trai David.[c][19] Lúc sinh thời, Margaret là một tín hữu Cơ Đốc lỗi lạc, được gia đình và bạn bè yêu quý, những lá thư Nữ Bá tước viết cho con gái và con rể thể hiện được tình cảm và sự dịu dàng ở Margret. Không thể nguôi ngoai trước cái chết của vợ, Bá tước xứ Cromatie đã viết dòng văn tưởng niệm bằng nhiều dạng ngôn ngữ cổ khác nhau để tưởng nhớ đến con người ngoan đạo và những phẩm chất cao quý của Margaret.[4]

Tổ tiên[sửa | sửa mã nguồn]

Ghi chú[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ Con trai của Đại tướng Sir James Wemyss xứ Caskieberry.
  2. ^ Trong tiếng Anh là life peerage, tức là người được phong tước không thể truyền tước vị cho hậu duệ hay người khác sau khi qua đời.
  3. ^ Theo nguồn của Cokayne, Nữ Bá tước qua đời vào tháng 5 năm 1705.[18]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ Cokayne 1889, tr. 46.
  2. ^ a b c Lee 1996, tr. xii–xiii.
  3. ^ Fraser 1888, tr. 293–296.
  4. ^ a b c Fraser 1888, tr. 297.
  5. ^ Fraser 1888, tr. 290, 298–302.
  6. ^ Fraser 1880, tr. 290.
  7. ^ a b c Fraser 1888, tr. 302.
  8. ^ Fraser 1888, tr. 290–291, 302.
  9. ^ a b c Paul 1904–1914, tr. 283.
  10. ^ Fraser 1888, tr. 297, 303.
  11. ^ Fraser 1888, tr. 323–324.
  12. ^ Cokayne 1889, tr. 427.
  13. ^ Paul 1904, tr. 75, 77.
  14. ^ Fraser 1888, tr. 305.
  15. ^ Fraser 1888, tr. 306.
  16. ^ Fraser 1888, tr. 297–298, 306.
  17. ^ Fraser 1888, tr. 313.
  18. ^ Cokayne 1898, tr. 86.
  19. ^ a b Cokayne 1898, tr. 85–86.
  20. ^ Cokayne 1890, tr. 271.
  21. ^ Cokayne 1895, tr. 434–435.
  22. ^ Cokayne 1887, tr. 231–235.
  23. ^ Fraser 1888, tr. 187, 190–191, 206, 232.

Nguồn tài liệu[sửa | sửa mã nguồn]

Quý tộc Scotland
Tiền nhiệm:
David Wemyss
Bá tước xứ Wemyss
1679–1705
Kế nhiệm:
David Wemyss