Thảo luận Thành viên:Thelionasia

Nội dung trang không được hỗ trợ ở ngôn ngữ khác.
Thêm đề tài
Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Bình luận mới nhất: 7 năm trước bởi TuanminhBot trong đề tài Hoan nghênh

Hoan nghênh[sửa mã nguồn]

Xin chào Thelionasia!

Wikipedia tiếng Việt đến nay đã có 1.293.195 bài, đó là kết quả đóng góp quý báu của rất nhiều thành viên trong Wikipedia, mà mọi người đều bắt đầu như bạn. Bạn đã khởi đầu rất tốt và mong rằng bạn sẽ mang đến những đóng góp có giá trị cho quyển bách khoa toàn thư của chúng ta.

Xin mời bạn giới thiệu về bản thân tại trang thành viên:Thelionasia.
Khi thảo luận, bạn nhớ ký tên bằng cách dùng 4 dấu ngã ~~~~!.

Mong bạn nhớ các nguyên tắc:
không viết những gì không bách khoa,
không truyền lên hình ảnh thiếu nguồn gốc,
không vi phạm quyền tác giả, và
phân biệt giữa "tồn tại" và "nổi bật".

Bạn có thể mạnh dạn:
Tìm kiếm mọi bài mà bạn muốn,
thử sửa bài thoải mái tại đây,
đề nghị giúp đỡ của bất cứ ai.

Những chỉ dẫn có ích: các câu thường hỏi, sách hướng dẫn, cách viết bài mới, soạn thảo bài, trình bày bài.
Welcome to the Vietnamese Wikipedia, and thank you for registering! If you do not speak Vietnamese, feel free to use our guestbook for non-Vietnamese speakers.

Cuối cùng, mong bạn thử, đọc, hỏi rồi viết. Cảm ơn bạn và chúc bạn thành công!

TuanminhBot (thảo luận) 14:02, ngày 22 tháng 9 năm 2016 (UTC).Trả lời

Đan Dương[sửa mã nguồn]

Đan Dương tên thật là Đỗ Văn Kiên, là một nhà thơ tự do trên mạng xã hội sinh năm 1992 tại Sóc Sơn - Hà Nội.

Các bài thơ được biết nhiều như:

KẺ DU MỤC VỀ XUÔI


Kẻ du mục, nay trở về xuôi.
Chưa quen lắm, những khuôn mặt người.
Hai, ba mặt, chợt khóc chợt cười.
Khiến hắn ta, có lúc chơi vơi.

Nhớ - Tây Tiến, Đông Tây Bắc - quê tôi.
Xa lắm rồi, những đêm ngồi giữa núi.
Ngủ với rừng, ăn ở với anh em.
Rừng tuy vắng, nhưng trăng chẳng lạnh.
Sương có rơi, nhưng đâu buốt hồn người.
Ấm áp lắm, cảnh đời muôn nơi.

Cơm chị nấu, cơm cô, u nấu.
U là ai? Con chẳng biết đâu.
Chỉ biết giữa rừng với núi.
Có mái nhà đầy đủ anh em.

Giờ dẫu thèm, cũng qua ký ức.
Về với xuôi, viết tiếp cuộc đời.
Gói gọn lại mà sao không chặt.
Ký ức về tuột khỏi nuộc dây.
Có lẽ nào kỷ niệm đất ấy.
Quá nặng lòng và to lớn không U?

RỪNG ĐUỐC


Muôn ngọn đuốc trong đêm rừng rực.
Tiếng búa liềm xào xạc bốt tây.
Trăm năm trước cũng tại nơi đây.
Những con người búa liềm đất ấy.
Đã hăng say chống giặc ngoại xâm.
Bước chân dưới đuốc rầm rầm.
Cờ sao phấp phới ầm ầm tiến công.

Nhớ hay không những ngày quyết định.
Dân quân mình chiến tích thắng tây.
Pháo đài bay tan xác chất đầy.
Mấy mươi năm hào khí nguyên đây.
Ta đã thắng, thắng cả chính ta.

Để viết lên bài ca lịch sử.
Đa Phúc mình thành chữ Sóc Sơn.
Ngàn năm ghi nhớ công ơn.
Những người búa liềm đeo gươm dưới đuốc.
Bước chân rầm rầm theo ngựa Gióng ông bay.

Cảm ơn những bác dân cày.
Vẫn hăng say lao động đêm ngày.
Để ngọn đuốc ngàn năm mãi sáng.
Theo khúc ca hùng tráng Việt Nam.

TRĂNG ĐÔNG


Vằng vặc trăng sáng sưởi đêm đông.
Mây vàng mây bạc chen ánh hồng.
Hàng ngàn, hàng ngàn, con người ấm.
Chỉ có mình ta, mình ta trông.

Em ơi em chửa có chồng.
Nhờ trăng gửi chút tơ hồng cho nhau.
Mai này đem nhánh trầu cau.
Vầng trăng chứng giám lên câu vợ chồng.

THOANG THOẢNG ĐỒNG ĐÒ


Đồng Đò vô quán hựu vô nhân.
Vãng khách đến đây đà mấy lần.
Hương thu sóng biếc mây thoang thoảng.
Bồng lai tiên cảnh tựa cõi trần.

Chim ca tíu tít nước thăm thẳm.
Non xanh soi bóng ùa xuống tắm.
Mặt trời vội vã ló ra mặt.
Thốt lên một tiếng đẹp muôn năm.

THOÁT


Bỏ đi!
Những tháng ngày gông cùm trong cảm xúc.
Chỉ khiến ta càng thêm nỗi dâng trào.
Một ngày mai chưa biết sẽ thế nào.
Phá xiềng xích giải phóng tự do thơ.

Không phải nghĩ, gồng mình trong cơm áo.
Thế ta đi, ta đứng vững kiêu hùng.
Để nước non như cơn sóng muôn trùng.
Nhấn chìm tất những cảm giác điêu linh.

CÁNH CÒ BAY ĐI


Cánh cò chở nắng đi đâu.
Đo tôi tấc rộng tấc sâu cõi lòng.
Thu về gió khẽ nâng nâng.
Cánh cò chở cả mêng mông hồn người.

Sông dài lặng lẽ chơi vơi.
Chở hình với bóng, sóng khơi cánh cò.
Đời người chín cái âu lo.
Theo con sông rộng cánh cò bay đi.

....