Trận Giới Kiều

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Trận Giới Kiều
Một phần của thời Tam Quốc
Thời gian191
Địa điểm
Giới Kiều, huyện Uy, Hình Đài, tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc.
Kết quả Viên Thiệu chiến thắng
Tham chiến
Viên Thiệu Công Tôn Toản
Chỉ huy và lãnh đạo
Viên Thiệu
Khúc Nghĩa
Điền Phong
Công Tôn Toản
Nghiêm Cương 
Lực lượng
800 quân bộ và 1.000 quân cung nỏ
~20.000+ quân bộ
30.000 quân bộ
10.000 quân kỵ
Thương vong và tổn thất
Không rõ 10.000[1]

Trận Giới Kiều là trận đánh diễn ra năm 191 thời Đông Hán trong lịch sử Trung Quốc, giữa hai thế lực quân phiệt Viên ThiệuCông Tôn Toản.

Hoàn cảnh và nguyên nhân[sửa | sửa mã nguồn]

Viên ThuậtViên Thiệu gây nhau, Thuật mượn quân của Công Tôn Toản, cho đi giúp Tôn Kiên đánh bộ tướng của Viên Thiệu là Chu Hân. Công Tôn Việt trúng tên của quân Viên Thiệu và tử trận. Công Tôn Toản hận Thiệu giết em mình.

Toản dâng biểu cho Đổng Trác, kể tội họ Viên, rồi khởi binh đánh các quận Ký châu để mở rộng địa bàn. Nhiều nơi bỏ Thiệu theo hàng ông. Năm 191, Viên Thiệu tiến đánh Công Tôn Toản, 2 bên gặp nhau ở phía nam Giới Kiều, cách cầu 20 dặm.

Tương quan lực lượng[sửa | sửa mã nguồn]

Quân bộ của Toản có hơn 3 vạn, bày trận hình vuông; quân kỵ ở 2 bên đều có hơn 5000; quân "bạch mã nghĩa tòng" (cưỡi ngựa trắng) làm trung quân, cờ xí mũ giáp sáng rợp trời đất.

Viên Thiệu sai Khúc Nghĩa đem 800 quân làm tiền phong, cùng 1000 quân cung nỏ đi theo, Thiệu tự dẫn mấy vạn quân bộ bày trận ở sau. Nghĩa lâu ngày ở Lương châu, hiểu quen cách đánh trận của người Khương, quân sĩ đều kiêu dũng.[2]

Diễn biến[sửa | sửa mã nguồn]

Khúc Nghĩa dùng nỏ phá kỵ binh[sửa | sửa mã nguồn]

Công Tôn Toản thấy quân của Khúc Nghĩa ít, liền phái Thứ sử Ký châu Nghiêm Cương (嚴綱) dẫn kỵ binh xông lên. Quân của Nghĩa nép dưới khiên, khi địch đến cách mấy chục bước thì đồng loạt đứng dậy, tung bụi hô to, dùng nỏ lớn cũng bắn. Nghiêm Cương tử trận, quân của Toản tan vỡ, chết hơn nghìn người, bỏ chạy.[2]

Khúc Nghĩa đuổi theo đến Giới Kiều, hậu quân của Công Tôn Toản quay lại đánh nhau ở trên cầu. Nghĩa đánh lui chúng, rồi đến trại của Toản, nhổ phá cửa trại, quân còn lại trong trại đều tan chạy.[2]

Viên Thiệu bị tập kích[sửa | sửa mã nguồn]

Viên Thiệu ở phía sau, cách cầu mấy chục dặm, thấy Toản đã vỡ trận thì không thèm phòng bị, xuống ngựa cởi yên, chỉ đặt mấy chục cây nỏ cứng ở dưới trướng, hơn 100 quân cầm kích lớn đi theo.

Lúc đó có hơn 2000 quân kỵ của Công Tôn Toản bất thần xông đến, vây Thiệu mấy vòng, tên bắn như mưa. Điền Phong đỡ Thiệu muốn trốn vào sau tường, Thiệu cởi mũ trụ ném xuống đất nói: "Đại trượng phu nên đánh đến chết, lại thèm trốn sau tường để được sống sao?" Khúc Nghĩa quay lại cứu Thiệu, quân của Toản tan chạy.

Kết quả[sửa | sửa mã nguồn]

Viên Thiệu thắng trận, ngăn chặn được thế của Công Tôn Toản tiến xuống phía Nam. Nhưng chiến tranh giữa Thiệu và Công Tôn Toản vẫn tiếp tục kéo dài đến tận năm 199.

Khúc Nghĩa sau đó cậy mình có công, tỏ ra kiêu ngạo, rồi bị Viên Thiệu giết.[3]

Chú thích[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ Lỗi chú thích: Thẻ <ref> sai; không có nội dung trong thẻ ref có tên tvd116
  2. ^ a b c Phạm Diệp, Hậu Hán thư, Quyển 74 (Thượng), Viên Thiệu liệt truyện: Thiệu tự đến đánh Toản, gặp đánh ở phía nam Giới Kiều hai mươi dặm. Quân bộ của Toản có hơn ba vạn người bày trận hình vuông, quân kị ở hai bên, tả hữu đều có hơn năm nghìn quân kị; quân ‘bạch mã nghĩa tòng’ làm trung quân, cũng chia làm hai cánh, tả sang hữu, hữu sang tả, cờ xí mũ giáp sáng rợp trời đất. Thiệu sai Khúc Nghĩa đem tám trăm quân làm tiền phong, lấy nghìn cây nỏ cứng lướt theo, Thiệu tự dẫn mấy vạn quân bộ bày trận ở sau. Nghĩa lâu ngày ở Lương châu, hiểu quen cách đánh trận của người Khương, quân sĩ đều kiêu dũng. Toản thấy quân địch ít, liền xua quân kị muốn vào dày xéo; quân của Nghĩa đều nép dưới khiên không động, chưa đến mấy chục bước thì cùng lúc đều đứng dậy, tung bụi hô lớn, đi lên xông xáo, lúc ấy nỏ lớn cũng bắn, trúng liền tất ngã, vào trận chém hơn nghìn thủ cấp là quân của viên Kí châu Thứ sử Nghiêm Cương mà Toản sắp đặt; quân của Toản tan vỡ, bộ kị bỏ chạy, không còn về trại được. Nghĩa đuổi đến Giới Kiều, hậu quân của Toản quay lại đánh ở trên cầu, Nghĩa lại phá chúng, rồi đến trại của Toản, nhổ phá cửa trại, quân còn lại trong trại đều tan chạy. Chữ Hán: 公孫瓚擊青州黃巾賊,大破之,還屯廣宗,改易守令,冀州長吏無不望風響應,開門受之。紹自往征瓚,合戰于界橋南二十里。瓚步兵三萬餘人為方陳,騎為兩翼,左右各五千餘匹,白馬義從為中堅,亦分作兩校,左射右,右射左,旌旗鎧甲,光照天地。義久在涼州,曉習羌鬥,兵皆驍銳。瓚見其兵少,便放騎欲陵蹈之。義兵皆伏楯下不動,未至數十步,乃同時俱起,揚塵大叫,直前衝突,彊弩雷發,所中必倒,臨陳斬瓚所署冀州刺史嚴綱甲首千餘級。令麴義以八百兵為先登,彊弩千張夾承之,紹自以步兵數萬結陳于後。瓚軍敗績,步騎奔走,不復還營。義追至界橋;瓚殿兵還戰橋上,義復破之,遂到瓚營,拔其牙門,營中餘眾皆復散走。
  3. ^ Trần Thọ, Tam quốc chí, Ngụy thư 6, Viên Thiệu truyện: Khúc Nghĩa sau đó cậy công mà kiêu căng, Thiệu bèn giết đi. Chữ Hán: 麴義後恃功而驕恣,紹乃殺之。