Oliver Heaviside

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Oliver Heaviside
Chân dung Oliver Heaviside.
Sinh(1850-05-18)18 tháng 5 năm 1850
Camden Town, Luân Đôn, Anh
Mất3 tháng 2 năm 1925(1925-02-03) (74 tuổi)
Torquay, Devon, Anh
Quốc tịchAnh
Giải thưởngHuân chương Faraday
Sự nghiệp khoa học
Ngànhnhà khoa học, nhà toán học, nhà vật lý, kỹ sư điện

Oliver Heaviside (18 tháng 5 năm 1850 - 03 tháng 2 năm 1925) là một nhà khoa học, nhà toán học, nhà vật lýkỹ sư điện người Anh. Ông là người đã áp dụng số phức vào việc nghiên cứu mạch điện, phát triển các kỹ thuật giải phương trình vi phân[1] (mà về sau được cho là tương tự với phép biến đổi Laplace). Ông đã trình bày lại phương trình Maxwell dưới dạng lực điện trường, lực từ trường và năng thông. Ông cũng đã góp phần xây dựng nên môn giải tích vector cùng với các nhà toán học khác. Mặc dù mâu thuẫn với các cơ sở khoa học trong suốt cuộc đời của mình, nhưng Heaviside đã làm thay đổi bộ mặt của toán học và khoa học thế giới trong suốt quá trình ông sống và cả sau khi ông đã qua đời.

Sự nghiệp[sửa | sửa mã nguồn]

Heaviside sinh tại Camden Town. Khi còn nhỏ, ông bị bệnh ban đỏ khiến ông trở nên khiếm thính. Heaviside rời trường học năm 16 tuổi và học tại nhà các môn điện báo và điện cho đến khi ông 18 tuổi. Sau đó ông làm việc tại Công ty Đại Bắc của Đan Mạch. Với tài năng của mình, ông dần trở thành người điều hành chính của ở đây. Heaviside vừa làm việc vừa thực hiện các nghiên cứu. Khi ông 21 tuổi, Oliver Heaviside đã xuất bản một số nghiên cứu liên quan đến các mạch điện và điện báo. Năm 1874, khi ông 24 tuổi, ông từ chức các công việc đang làm, quay trở lại với công việc học vấn và ở cùng cha mẹ mình ở London. Ông luôn sống độc thân.[2]

Năm 1873 Heaviside đã gặp và cộng tác cùng James Clerk Maxwell. Ông thực hiện các nghiên cứu ở nhà như lý thuyết về việc phát triển đường dây truyền tải. Phương trình của Heaviside đã giúp hoàn thiện cho các máy điện báo sau này.

Năm 1880, Heaviside nghiên cứu các hiệu ứng bề mặt của đường dây điện báo. Cũng năm đó ông được cấp bằng sáng chế ở Anh về cáp đồng trục. Năm 1884, ông viết lại các phân tích toán học của Maxwell bằng phương pháp vector mới Từ năm 1880 đến năm 1887, Heaviside đã phát triển các hoạt động tính toán liên quan đến các ký hiệu, phương pháp giải quyết các phương trình vi phân bằng cách chuyển đổi chúng thành bình thường, phương trình đại số... Các điều này đã gây ra rất nhiều tranh cãi về sự chặt chẽ trong nguồn gốc của nó khi lần đầu tiên được ông giới thiệu.

Năm 1887, Heaviside muốn áp dụng thêm cuộn dây cảm ứng vào điện thoại và đường dây điện thoại để tăng sự tự cảm ứng và sửa chữa biến dạng của chúng. Nhưng điều này đã không được thực hiện[3].

Trong hai bài báo xuất bản năm 1888 và năm 1889, Heaviside đã tính toán biến dạng của điện trường và từ trường xung quanh một khoản chuyển động, cũng như những tác động của nó vào một môi trường đậm đặc hơn. Điều này bao gồm một dự đoán về những gì bây giờ được gọi là bức xạ Cherenkov.

Năm 1889, Heaviside đầu tiên công bố nguồn gốc chính xác của các lực lượng từ trên một hạt tích điện chuyển động, hiện nay được gọi là Lực lượng Lorentz.[4]

Từ những năm 1880 đến 1890, Heaviside làm việc trên các khái niệm của khối lượng điện từ.

Năm 1891, ông được là Uỷ viên của Hội Hoàng gia Anh.

Năm 1905 Heaviside đã được trao bằng tiến sĩ danh dự của Đại học Göttingen.

Năm 1902, Heaviside đã đề xuất sự tồn tại lớp Kennelly-Heaviside của tầng điện ly, lớp mang tên ông. Sự tồn tại của tầng điện ly đã được khẳng định mạnh mẽ trong năm 1923. Các dự đoán của các Heaviside, kết hợp với lý thuyết bức xạ của Planck đã khuyến khích những nỗ lực phát hiện sóng radio từ mặt trời và các vật thể thiên văn. Những năm sau này, tính cách của ông đã trở nên khá lập dị. Sức khỏe của ông suy giảm nghiêm trọng trong thập kỷ cuối của cuộc đời mình.

Năm 1922, Oliver Heaviside trở thành người đầu tiên được nhận Huân chương Faraday.

Mộ của Heaviside ở nghĩa trang Paignton.

Oliver Heaviside qua đời ở Torquay, Devon. Ông được chôn cất ở nghĩa trang Paignton. Phần lớn những nghiên cứu của ông được công nhận và đánh giá thành công sau khi ông qua đời.

Tính cách lập dị[sửa | sửa mã nguồn]

Trong những năm cuối đời, tính cách của ông trở thành lập dị. Ông thường mặc một bộ kimono làm bằng lụa màu hồng và sơn móng tay của mình bằng màu hồng chói[5]. Có lần ông đã cho dời hết toàn bộ đồ đạc trong nhà và thay chúng bằng những hòn đá granít.[5] Ông thậm chí ông chỉ uống sữa để tồn tại trong vài ngày. Oliver Heaviside bị mắc chứng bệnh hypergraphia, một căn bệnh ở não khiến người ta ham viết lách quá độ[1].

Chú thích[sửa | sửa mã nguồn]

  1. ^ a b Lê Hùng (Thứ năm, 8/8/2013 10:51 GMT+7). “Cuộc sống lập dị của 10 thiên tài thế giới”. VnExpress.net. Truy cập ngày 9 tháng 8 năm 2013. Kiểm tra giá trị ngày tháng trong: |date= (trợ giúp)
  2. ^ T. K. Sarkar (ngày 30 tháng 1 năm 2006). History of Wireless. Robert Mailloux, Arthur A. Oliner, M. Salazar-Palma, Dipak L. Sengupta. John Wiley & Sons. tr. 230. ISBN 978-0-471-78301-5.
  3. ^ Norbert Wiener (1993). Invention: The Care and Feeding of Ideas. MIT Press. tr. 70–75. ISBN 0-262-73111-8. Đã bỏ qua tham số không rõ |address= (gợi ý |location=) (trợ giúp)
  4. ^ Oliver Heaviside (1894). “On the Electromagnetic Effects due to the Motion of Electrification through a Dielectric”. Philosophical Magazine, April 1889, p. 324.
  5. ^ a b Nahin (2002), tr.xx

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]

Sách đọc thêm[sửa | sửa mã nguồn]

Liên kết ngoài[sửa | sửa mã nguồn]