Phế Đế

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
Tượng thờ Đinh Phế Đế - vị Phế Đế đầu tiên được ghi nhận trong lịch sử Việt Nam.

Phế Đế (chữ Hán: 廢帝) là một danh từ, thường dùng như một cách gọi của Hoàng đế các nước Đông Á đã bị phế truất. Do đã bị phế truất, các vị Hoàng đế này thường không thể có miếu hiệu lẫn thụy hiệu, khi đó các sử gia chép sử sẽ gọi họ là Phế Đế, cách xưng khác là Hậu Chủ.

Trường hợp trong 1 triều đại mà có nhiều vị Hoàng đế bị phế truất, người ta sẽ thêm chữ "Tiền", "Trung", "Hậu" ở đằng trước để phân biệt theo thứ tự thời gian. Nếu vị Hoàng đế còn nhỏ thì gọi là Thiếu Đế. Tuy nhiên, không phải vị vua nào bị phế truất sử sách cũng chép là phế đế, nếu vị vua đó mà thực hiện việc cướp ngôi rồi bị phế truất thì sử sẽ chép thụy hiệu bị giáng tước hiệu

Danh sách[sửa | sửa mã nguồn]

Trung Quốc[sửa | sửa mã nguồn]

Việt Nam[sửa | sửa mã nguồn]

Nhật Bản[sửa | sửa mã nguồn]

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]