Bước tới nội dung

Nguyễn Mạnh Côn

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Nguyễn Mạnh Côn (1920-1979), là nhà văn Việt Nam trước 1975. Ngoài tên thật, ông còn ký bút danh: Nguyễn Kiên Trung, Đằng Vân Hầu.

Tiểu sử

[sửa | sửa mã nguồn]

Nguyễn Mạnh Côn sinh ngày mùng 15 tháng 3 năm Canh Thân (1920)[1] tại Hải Dương, nhưng cư ngụ ở Hà Nội. Thuở nhỏ, ông học ở Hà Nội. Năm 1939, ông cộng tác với báo Đông Pháp, và sau đó (1945) là báo Thống nhất. Có nguồn nói rằng năm 1942-1943, ông cũng từng là sĩ quan trong quân đội Nhật Bản, khi đội quân này đổ bộ vào Bắc Kỳ vào tháng 9 năm 1940.

Năm 1949-1950, Nguyễn Mạnh Côn làm nhân viên Trường võ bị Trần Quốc Tuấn (nay là Trường Đại học Trần Quốc Tuấn, hay còn gọi là Trường Sĩ quan Lục quân 1) ở Sơn Tây.

Năm 1951, ông hồi cư về Hà Nội, rồi đi dạy học tư.

Năm 1954, ông di cư vào Nam làm việc ở Đài phát thanh Sài Gòn. Sau đó, ông còn viết sách và làm Chủ nhiệm kiêm Chủ bút báo Chỉ đạo (1956-1961), Chủ bút báo Văn Hữu, đồng thời cộng tác với các báo, như: Tia sáng, Tin mai...

Sau 30 tháng 4 năm 1975, Nguyễn Mạnh Côn bị chính quyền mới bắt đi học tập cải tạo, và mất ngày 1 tháng 6 năm 1979 khi còn ở trong trại.

Tác phẩm chính

[sửa | sửa mã nguồn]
  • Việt Minh, Ngươi Đi Đâu? (1957)
  • Đem Tâm Tình Viết Lịch sử (1958)
  • Kỳ Hoa Tử (1960)
  • Truyện Ba Người Lính Nhảy Dù Lâm Nạn (1960)
  • Lạc Đường Vào Lịch sử (1965),
  • Con Yêu Con Ghét (1966)
  • Mối Tình Màu Hoa Đào (1967)
  • Giấc Mơ Của Đá (1968)
  • Tình Cao Thượng (1968)
  • Đường Nào Lên Thiên Thai? (1969)
  • Hòa Bình...Nghĩ Gì...Làm Gì (1969)
  • Sống Bằng Sự nghiệp (1969)
  • Yêu Anh Vượt Chết (1969)

Chú thích

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ Nguiễn Ngu Í, ed., "Quan niệm sáng tác của các nhà thơ, nhà viết truyện, nhà soạn kịch," Bách Khoa 122 (1 Feb 1962): 73-96. Tr. 85.