Tiêu (nước)

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Tiêu (chữ Hán 焦) là một nước chư hầu từng tồn tại vào thời kỳ Tây Chu trong lịch sử Trung Quốc, địa phận quốc gia này nay thuộc phố Tây Thập Lý thành phố Tam Môn Hạp tỉnh Hà Nam

Nguồn gốc[sửa | sửa mã nguồn]

Theo nhiều thư tịch cổ ghi chép thì quân chủ nước Tiêu vốn họ Tử hậu duệ của Thần Nông thị, tương truyền sau khi đế Du Võng thiện nhượng ngai vàng cho Hiên Viên Hoàng Đế thì lui về hậu cung an dưỡng. Con cháu Thần Nông thị được Hoàng Đế phong hầu nhưng không rõ ở đất nào và quốc hiệu là gì, chỉ biết rằng đến đời Cộng Công từng dấy binh làm loạn và bị Ngô Hồi đánh bại uất quá đập đầu vào núi Bất Chu tự vẫn mà chết. Đế Cốc Cao Tân thị cho xoá sổ luôn nước ấy trên bản đồ rồi phế dòng dõi Thần Nông xuống làm thường dân, từ đó đời sau của Thần Nông thị lưu lạc khắp nhân gian nay đây mai đó không có chỗ ở cố định.

Hình thành và diệt vong[sửa | sửa mã nguồn]

Sau khi Chu Vũ Vương Cơ Phát diệt được Trụ vương nhà Ân đã phái người đi tìm hậu duệ Thần Nông thị để phân phong, kết quả tìm được người họ Tử trong nhà có thờ Thủy tổ Viêm Đế nên được triệu về kinh thưởng đất ban cho tước Bá đặt quốc hiệu là Tiêu. Suốt thời kỳ Tây Chu nước Tiêu luôn luôn giữ lễ nghĩa với Thiên tử triều cống hàng năm, ngoài ra có lệnh chinh phạt ở đâu quốc gia này lập tức gửi quân đội tham chiến ngay tức khắc.

Năm 775 TCN, nước Tiêu bị Tây Quắc tiêu diệt, nghĩa là quốc gia này không tồn tại vào thời Xuân Thu.

Xem thêm[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]