Thần phi

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Thần phi (chữ Hán: 宸妃) là một tước hiệu được phong cho các phi tần trong thời phong kiến ở vùng Á Đông. Từ Thần (宸) trong mỹ hiệu mang ý nghĩa là "nơi ở của hoàng đế".

Việt Nam[sửa | sửa mã nguồn]

[sửa | sửa mã nguồn]

Trần[sửa | sửa mã nguồn]

[sửa | sửa mã nguồn]

Nguyễn[sửa | sửa mã nguồn]

Trung Quốc[sửa | sửa mã nguồn]

Đường[sửa | sửa mã nguồn]

Tống[sửa | sửa mã nguồn]

Kim[sửa | sửa mã nguồn]

Minh[sửa | sửa mã nguồn]

Thanh[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]