Thục phi

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Thục phi (chữ Hán: 淑妃) là một tước hiệu được phong cho các phi tần trong thời phong kiến ở vùng Á Đông.

Trung Quốc[sửa | sửa mã nguồn]

Tấn[sửa | sửa mã nguồn]

Lưu Tống[sửa | sửa mã nguồn]

Nam Tề[sửa | sửa mã nguồn]

Bắc Tề[sửa | sửa mã nguồn]

Đường[sửa | sửa mã nguồn]

Tống[sửa | sửa mã nguồn]

Minh[sửa | sửa mã nguồn]

Thanh[sửa | sửa mã nguồn]

Việt Nam[sửa | sửa mã nguồn]

[sửa | sửa mã nguồn]

[sửa | sửa mã nguồn]

Trịnh - Nguyễn[sửa | sửa mã nguồn]

  • Thục phi Phạm Thị Ngọc Quyền, phi tần của Định Nam Vương Trịnh Căn.
  • Thục phi Phùng Thị Ngọc Diên, phi tần của Án Đô Vương Trịnh Bồng.
  • Thục phi Trương Thị Thư, phi tần của Ninh vương Nguyễn Phúc Chú.

Nguyễn[sửa | sửa mã nguồn]

Triều Tiên[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo[sửa | sửa mã nguồn]